Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Hơn nữa, nếu Thanh Đế dược nghiệp chúng ta không sản xuất dược vật, sẽ có rất nhiều người bệnh, bởi vậy không có thuốc uống.
- Mẹ, mẹ nghe lời của ta. Có một số việc, mẹ không dễ làm, nhưng con của mẹ lại có thể.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo hàn mang, nói ra:
- Hơn nữa, con làm ra chuyện gì, người khác đều sẽ cho rằng là chuyện đương nhiên.
- Cái này... Vậy được rồi.
Cổ Thiên Cầm vốn không muốn, nhưng vừa nghe đến có rất nhiều người bệnh, không thuốc mà dùng, nàng cũng mặc kệ nhiều như vậy.
Đương nhiên, nhiều nhà xưởng chế dược như vậy, chỉ là Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, người bệnh làm sao có thể không thuốc dùng? Điểm này, Cổ Thiên Cầm đương nhiên minh bạch.
Bất quá, cái lý do này đã có thể khích lệ mình rồi.
- Đúng rồi, mẹ...
Trần Thanh Đế nhíu mày, liếc qua Bùi Tuyết Linh ở một bên, nói ra:
- Bùi Tuyết Linh, cô đi ra ngoài trước, tôi cùng mẹ có chút việc muốn nói.
Tuyết Linh lên tiếng, đương nhiên biết rõ, kế tiếp Trần đại thiếu có đại sự muốn nói cùng Cổ Thiên Cầm.
Bất quá, ở xem ra Bùi Tuyết Linh, đơn giản là sự tình đòi tiền. Trần đại thiếu có thể có đại sự gì chứ?
- Thanh Đế, con muốn làm gì? Sao thần bí như vậy?
Cổ Thiên Cầm lắc đầu, tâm tình cũng không có buồn bực như lúc đầu.
- Mẹ, đây chính là đại sự.
Trần Thanh Đế hạ giọng, nói ra:
- Trước kia không phải con đã nói, sẽ để cho tất cả bệnh viện đều cầu chúng ta hay sao? Hiện tại con là muốn nói cho mẹ việc này, muốn mẹ mua sắm cho con một ít thảo dược.
- Mua sắm thảo dược?
Cổ Thiên Cầm nhíu mày, nói ra:
- Thanh Đế, mẹ nghe ba của con cùng Hương Hương nói qua, y thuật của con rất lợi hại. Nhưng mà, lúc này con mới tiếp xúc Trung y bao lâu a, vạn nhất gây ra chỗ sơ suất gì, bị hại vẫn là những người bệnh kia a.
Cổ Thiên Cầm vẫn luôn là một người thiện lương, nàng sáng lập Thanh Đế dược nghiệp, sản xuất dược vật, bất kể thành phẩm, không cầu có thể tranh bao nhiêu tiền, chỉ cần chất lượng.
Từ điểm đó, có thể thấy được lốm đốm.
Dùng Cổ Thiên Cầm mà nói, người bệnh đã rất đáng thương. Bỏ tiền xem bệnh, cuối cùng phục dụng vẫn là thuốc thấp kém, đây chẳng phải là càng đáng thương sao?
Thầy thuốc như mẹ hiền, Cổ Thiên Cầm tinh tường biết rõ, chức trách của người chế dược so với bác sĩ còn trọng yếu hơn, không được phép có nửa phần qua loa.
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, quyết không có chuyện gì đâu. Mẹ phải tin tưởng con của mình chứ.
Trần Thanh Đế tự tin nói:
- Con của mẹ, còn không đến mức đi kiếm tiền trái lương tâm. Hơn nữa, nếu như sản xuất ra đồ vật không tốt, sao có thể làm cho tất cả bệnh viện lớn đến cầu chúng ta?
- Vậy con muốn thảo dược nào, muốn bao nhiêu?
Cổ Thiên Cầm vô cùng nghiêm túc nói:
- Vô luận con sản xuất ra là thuốc gì, phải trải qua cửa ải của mẹ. Nếu như cửa ải này con cũng qua không được, thì không cho phép đưa ra thị trường.
Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng. Sau đó, đem danh sách đã sớm chuẩn bị cho tốt cho Cổ Thiên Cầm.
- Mẹ, thời điểm thu mua những thảo dược này, nhất định phải thu mua nhiều, có bao nhiêu thu mua bao nhiêu.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hơn nữa, nhất định phải nhanh, con sợ người Lữ gia sẽ từ đó cản trở, làm mấy chuyện xấu.
Thiên Cầm cẩn thận nhìn thảo dược bên trên tờ đơn một chút, nhẹ gật đầu.
Nàng biết rõ, những thảo dược này cũng không có hại gì, cho dù là mua sắm nhiều hơn nữa, cũng sẽ không bỏ không.
Cho dù Trần Thanh Đế sản xuất dược vật không được, Cổ Thiên Cầm cũng có thể dùng để gia công sản xuất.
Còn có một điều là, Cổ Thiên Cầm đã sớm nghĩ đến, Lữ gia vì muốn chèn ép Thanh Đế dược nghiệp, tất nhiên sẽ ra tay với nguyên liệu chế dược, cũng đã có mấy nhà hợp tác nguyên liệu, tạm thời kết thúc hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp.
Chỉ là Cổ Thiên Cầm không có nói cho Trần Thanh Đế mà thôi.
Thanh Đế dược nghiệp muốn sản xuất chính là thuốc tây, về phần phương diện Đông y, Lữ gia còn chưa có bắt đầu động thủ.
Hơn nữa, Cổ Thiên Cầm cũng đúng lúc ý định, muốn đại lượng thu mua thảo dược. Nàng cũng tin tưởng, hiện tại muốn thu mua đại lượng thảo dược Trung y vẫn có thể đơn giản làm được.
Đương nhiên, nhất định phải nhanh, đợi đến lúc người Lữ gia phát giác. Người Lữ gia, tất nhiên sẽ ra tay ngăn cản.
- Mẹ, vậy mẹ mau lên, không nên vì chuyện này mà phiền lòng, vẫn cứ sản xuất bình thường.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói ra:
- Nếu như phiền toái mẹ không dễ giải quyết, trực tiếp gọi điện thoại cho con là được.
Kế tiếp, Trần Thanh Đế lại cùng Cổ Thiên Cầm hàn huyên một hồi, liền rời khỏi nhà xưởng.
Về phần Bùi Tuyết Linh Trần đại thiếu mang theo đến, thì theo chân Cổ Thiên Cầm về công ty.
- Lữ gia, xem ra lão tử ta, không hung ác một chút, thì không được rồi.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi:
- Bản đại thiếu là rất biết dùng tiền, không có tiền, đây chính là sẽ giết người.
Đi ra khỏi nhà xưởng, Trần Thanh Đế ở đâu cũng không có đi, trực tiếp lái xe về biệt thự.
- Gọi điện thoại cho Viên mập mạp.
Trần Thanh Đế đang lái xe, bấm điện thoại của Viên Cầu:
- Viên mập mạp, ngươi không phải muốn uy phong thoáng một phát sao? Cơ hội tới.
- Gì cơ? Ngươi... ngươi lại định mang theo quân đội bắt người?
Chỉ nghe đầu điện thoại bên kia, Viên Cầu hưng phấn gầm rú:
- Ở biệt thự chờ ta, ca ca ta lập tức tới ngay. Oa kháo... Mang theo quân đội bắt người, con mẹ nó, thật sự là quá sung sướng.
Vừa nghe Trần đại thiếu nói tìm hắn đi uy phong, Viên Cầu lập tức liền nghĩ đến, mang theo quân đội bắt người khắp nơi.
Khi Trần Thanh Đế đi vào biệt thự, Viên Cầu đã ở biệt thự chờ không kiên nhẫn được nữa.
- Trần đại thiếu, ngươi cuối cùng đã về, ta còn tưởng rằng ngươi lừa ta chứ.