TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 274: Cho một cơ hội giải thích

Lữ Văn đương nhiên biết rõ, Trần đại thiếu là món hàng gì, là một gia hỏa sự tình gì cũng có thể làm ra. Chỉ là, Lữ Văn không nghĩ tới, Trần Thanh Đế có thể có lá gan lớn như vậy, mang binh xâm nhập Lữ gia hắn.

- Ngươi không phản đối đi à nha?

Trần Thanh Đế ngang ngược càn rỡ quát:

- Tiếp tục nện cho lão tử, sao, ai dám phản kháng, bắn ngay lập tức. Coi như là lão già Lữ Văn kia cũng quyết không nể tình.

- Vâng, Trần đại thiếu.

Trong đó để lại mười tên quân nhân cầm súng, bảo hộ Trần Thanh Đế cùng Viên Cầu ở trong.

Phải biết rằng, bốn gã cao thủ Lữ gia kia, coi như là bọn hắn cũng cảm nhận được uy hiếp.

Bọn hắn tự nhận là, không phải đối thủ bốn gã cao thủ kia. Cho dù là trong tay bọn họ đều cầm súng, cũng không có tin tưởng gì, không dám có chút chủ quan.

Có tư cách bảo hộ Lữ Văn, thân thủ có thể yếu sao?

Vạn nhất, Trần đại thiếu xảy ra chuyện gì, bọn hắn bàn giao với Quân Thần như thế nào? Bất quá, khá tốt chính là, bọn họ đều biết, Lữ Văn là quyết sẽ không giết Trần Thanh Đế.

Trừ khi Lữ Văn đã bị dồn đến đường cùng.

Hiện tại Trần gia chỉ là chết một Trần Phong Nhiên, động tĩnh tuy không nhỏ, nhưng Trần lão gia tử lại không có hành động, cũng không có tham dự đến trong đó.

Nếu như là Trần đại thiếu, đừng nói là bị giết, coi như là bị người Lữ gia đả thương, Trần lão gia tử cũng quyết không bỏ qua Lữ gia.

Trần lão gia tử vừa ra tay, vậy cũng không giảng chứng cớ hay không có chứng cớ. Đụng chạm tới Nghịch Lân của Trần lão gia tử, bất kể là ai, kết quả chỉ có một, đó chính là chết.

Trần đại thiếu bị giết?

Rất tốt.

Trần lão gia tử tuyệt đối sẽ điều động đại lượng quân đội, coi như là trả giá thảm trọng như thế nào, cũng nhất định phải diệt Lữ gia.

Không cần có bất luận hoài nghi gì, Trần lão gia tử tuyệt đối có thể làm được.

- Dừng tay!

Nhìn thấy những quân nhân kia lại bắt đầu đập phá, Lữ Văn liền mở miệng ngăn cản.

Bất quá, không có mệnh lệnh của Trần đại thiếu, Bất Phàm. Mặc dù nói, cũng tính là không chết không ngớt, nhưng Lữ Văn còn ôm lấy một tia may mắn.

Một khi bởi vì Trần Thanh Đế mà chọc giận Trần lão gia tử, vậy một tia may mắn cũng không có.

Lữ gia, không chết cũng tàn phế.

Mà Trần đại thiếu đúng là Nghịch Lân của Trần lão gia tử. Hắn đến Lữ gia đại náo, Lữ Văn thật sự là không biết nên làm sao bây giờ.

Đánh? Không thể đánh.

Mắng?

Ngươi đường đường Lữ gia gia chủ, Bộ trưởng một nước, đi mắng một hoàn khố ai ai cũng biết? Một phế vật sự tình gì cũng có thể làm ra, lấn nam bá nữ, ngang ngược càn rỡ sao?

Quá mất thân phận đi?

Hơn nữa, coi như là mắng, ngươi có thể mắng hơn Trần đại thiếu sao?

- Ngươi con mẹ nó bảo lão tử làm gì, lão tử liền làm cái đó sao? Vậy lão tử rất không có mặt mũi? Bất quá...

Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:

- Hôm nay lão tử cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu như không thể để cho lão tử thoả mãn, lão tử cứ tiếp tục đập phá.

Nói xong, Trần Thanh Đế phất phất tay, 30 tên quân nhân kia ngay ngắn đình chỉ đập phá. Nhanh dựa sát vào Trần đại thiế.

- Cơ hội giải thích? Ngươi bảo ta giải thích cái gì?

Trong nội tâm Lữ Văn cực kỳ phẫn nộ a.

Con mẹ nó, ngươi mang theo một đội nhân mã, vọt tới Lữ gia trực tiếp đập phá một trận, nếu không phải ta đến kịp lúc, nhà thờ tổ cũng bị ngươi đập phá.

Ta còn không bảo ngươi cho ta một giải thích, ngươi ngược lại tốt, vậy mà bảo ta giải thích cho ngươi?

- Hiện tại lão tử cũng sắp không có cơm ăn rồi, ngươi cũng dám nói không biết giải thích cái gì?

Trần Thanh Đế trừng mắt, chỉ vào Lữ Văn chửi ầm lên nói:

- Ngay vừa rồi, cái gì Cục trưởng Cục y tế kia, chạy đến nhà xưởng chế dược của lão tử, bảo nhà xưởng của lão tử ngừng hoạt động.

- Con mẹ nó, còn cái gì lệnh ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô thời hạn.

Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ nói:

- Lữ Văn, lão bất tử ngươi có biết hay không? Một năm lão tử chi tiêu nhiều tiền như vậy, toàn bộ trông cậy vào nhà xưởng chế dược kia, hiện tại bị người bắt đóng cửa. Không cho tiếp tục sản xuất dược phẩm, đây cũng là nói không có tiền nữa. Không có tiền, ngươi bảo lão tử lấy cái gì tiêu xài? Chẳng lẽ ngươi con mẹ nó cho tiền lão tử tiêu sao?

- Muốn cho lão tử dừng tay cũng được, một năm ta xài tầm mười triệu, thôi tính chẵn mười triệu luôn đi. Lão tử như thế nào cũng có thể sống thêm tám mươi một trăm năm, thôi tính trung bình chín mươi năm đi, ta cũng không so đo cái này.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:

- Chín mươi năm, cái kia chính là chín mươi tỷ, ngươi cho lão tử chín mươi tỷ, hiện tại lão tử lập tức rời đi.

Nghe được Trần Thanh Đế nói, Lữ Văn suýt nữa bị tức hôn mê bất tỉnh. Những quân nhân khác, nguyên một đám đều là chấn động toàn thân, trên mặt tất cả đều là bội phục chi sắc.

Đọc truyện chữ Full