Nước mắt Võ Nghệ nhịn không được chảy xuống:
- Đại ca của em không còn, em không thể không có gia gia. Nhưng mà, bác sĩ kia không muốn cứu ông nội của em, không cứu ông nội của em, ông nội của em sẽ chết, sẽ chết đấy...
- Em rất hận, thật sự rất hận.
Mặt mũi Võ Nghệ tràn đầy nước mắt, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Thanh Đế ca ca, lúc ấy em thật sự rất bất lực, em cầu y, nhưng hắn như thế nào cũng không muốn cứu ông nội của em.
- Bởi vì không có tiền, em cùng gia gia đều bị đuổi ra, không có bất cứ người nào đưa tay hỗ trợ. Em hận, em thật sự rất hận, em hận những bác sĩ kia, em càng hận chính mình.
Võ Nghệ khóc càng thêm lợi hại:
- Nếu như không phải vì em, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như không phải em không có bản lĩnh kiếm tiền, cũng sẽ không có chuyện không có tiền cứu ông nội.
- Em biết rõ, bệnh viện không phải thiện đường, không có tiền, bệnh viện là không thể nào chữa bệnh cho người bệnh. Em biết những thứ này, nhưng mà, em vẫn hận, em bất lực.
Võ Nghệ thương tâm gần chết, nước mắt ào ào chảy xuống:
- Nhưng mà, em có thể làm sao? Em ngoại trừ hận, còn có thể làm cái gì? Trước khi Thanh Đế ca ca không có đến, không có người nguyện ý cứu ông nội của em, không có người trợ giúp em.
- Những chuyện này, tất cả đều là con của bọn hắn gây ra, là bọn hắn hại các ngươi thành như vậy.
Nói xong, Trần Thanh Đế một cước đá vào trên đùi Phùng Kiến Nhân đang hôn mê.
- A...
Kịch liệt đau nhức, làm cho Phùng Kiến Nhân bừng tỉnh, phát ra tiếng kêu như là giết heo, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống.
- Tiểu Nghệ, em trả lời anh, có phải cảm giác thật thoải mái hay không? Có loại cảm giác trả thù hay không?
Trần Thanh Đế gắt gao nhìn chằm chằm vào Võ Nghệ, sợ bỏ qua bất luận một chi tiết gì.
- Em... em không biết...
Võ Nghệ ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức lay đầu:
- Thanh Đế ca ca, em thật sự không biết, em thật là khó chịu.
- Đứng dậy cho anh.
Trần Thanh Đế lạnh giọng quát.
- Con mẹ nó, xú tiểu tử, ngươi...
Lâm Sát Địch thấy vậy, rất là không đành lòng, vừa muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Trương Hùng Phi kéo lại, khoát khoát tay bảo hắn không nên nói.
- Thanh Đế ca ca...
Võ Nghệ mặt mũi tràn đầy ủy khuất, sắc mặt vô cùng khó coi đứng dậy.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế lại là một cước đá vào bụng Phùng Kiến Nhân.
- A...
Phùng Kiến Nhân tê tâm liệt phế gào thét, ngay sau đó liền hôn mê.
- Có khoái cảm trả thù hay không, trả lời cho anh!
Trần Thanh Đế nhìn Võ Nghệ, tức giận quát. Lập tức, lại là một cước đá vào ngực Phùng Kiến Nhân.
Kịch liệt đau nhức, lại để cho Phùng Kiến Nhân lần nữa tỉnh lại.
- Có hay không, trả lời anh!
Trần Thanh Đế nhìn hằm hằm Võ Nghệ, vô tình lạnh giọng quát:
- Nói cho anh biết, đến cùng có hay không, không nên gạt anh, em không lừa được anh đâu.
- Em không biết... em thật sự không biết.
Võ Nghệ điên cuồng lung lay đầu của mình, khóc hô:
- Thanh Đế ca ca, van cầu anh không nên ép em, em thật sự không biết, em thật sự không biết.
- Tiểu vương bát đản...
Lâm Sát Địch ở một bên nhìn không được rồi, lại muốn ngăn cản. Bất quá, lại một lần nữa bị Trương Hùng Phi kéo lại.
- Thanh Đế là đang giúp Tiểu Nghệ.
Trương Hùng Phi thấp giọng nói.
- Con mẹ nó, có trợ giúp như vậy sao? Tiểu Nghệ vẫn chỉ là một nha đầu, như thế nào có thể bức Tiểu Nghệ như vậy?
Lâm Sát Địch cắn răng mở miệng, thấp giọng quát.
Lâm Sát Địch ngoài miệng nói như vậy, nhưng thanh âm vẫn là áp vô cùng thấp. Hắn không phải người ngu, đương nhiên có thể nhìn ra, Trần Thanh Đế có dụng ý của mình.
Bất quá, cái này cũng quá tàn nhẫn.
- Em không biết, là vì trong lòng em có hận, em hận không thể đánh hắn, giết hắn đi.
Trần Thanh Đế tàn nhẫn nói:
- Em có hận, lại không dám thừa nhận, không dám phát tiết.
- Hiện tại, đi giết hắn.
Trần Thanh Đế lấy ra một thanh dài đao, ném tới trước mặt Võ Nghệ, lạnh giọng nói:
- Nhặt dao lên cho anh, giết hắn đi.
- Không muốn, em không muốn...
Võ Nghệ nhìn trường đao lóe lên hàn mang, liên tiếp lui về phía sau, điên cuồng lắc đầu.
- Em không giết hắn, anh tới giết. Bất quá, anh giết, hắn phải nhận hết thống khổ, nhận hết tra tấn.
Trần Thanh Đế lại là một cước đá vào trên cánh tay chưa có gãy của Phùng Kiến Nhân.
Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy, như là Ma Âm chui vào trong óc Võ Nghệ, làm cho sắc mặt Võ Nghệ trở nên trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau, suýt nữa té ngã trên đất.
- Không muốn, Thanh Đế ca ca, van cầu anh không... không nên ép em, cầu van anh...
Võ Nghệ điên cuồng lắc đầu, cầu khẩn nói:
- Van cầu anh thả bọn hắn, thả bọn hắn, van cầu anh, Tiểu Nghệ không hận bọn hắn nữa, không hận nữa rồi.
- Thật sự không hận rồi hả? Không nên gạt anh, không nên để cho anh thất vọng, em thật sự không hận nữa rồi hả?
Trần Thanh Đế gắt gao nhìn chằm chằm vào Võ Nghệ, sợ bỏ qua bất luận chi tiết gì.
- Em không hận, không hận rồi, van cầu Thanh Đế ca ca, thả bọn hắn, thả bọn hắn đi.
Võ Nghệ không ngừng cầu khẩn, điên cuồng lắc đầu.
- Thả bọn hắn? Anh nói rồi, bọn hắn phải chết, bởi vì bọn hắn đả thương huynh đệ của anh. Người làm tổn thương huynh đệ của Trần Thanh Đế ta, hẳn phải chết.