Hơn nữa, Lương Trung Đình cũng định chờ Lữ Duẫn Cứu vừa đi, lập tức đi chuyển tiền ở bên trong chi phiếu tới tài khoản của mình.
Tiền tới tay, mới là của mình.
Không sợ Lữ Duẫn Cứu chạy sao?
Lương Trung Đình đương nhiên không sợ, phải biết rằng, những Nguyên ngọc này còn phải là bọn hắn đưa qua.
Hàng trong tay, sợ cái gì?
Về phần ăn hắc, Lương Trung Đình không phải không nghĩ tới, bất quá, hắn lại không dám làm như thế. Dù sao, hắn từ trong tay Lữ Duẫn Cứu thu không ít tiền không nói, càng là cảm nhận được khí tức thượng vị giả từ trên người Lữ Duẫn Cứu tản ra.
Người như Lữ Duẫn Cứu, Lương Trung Đình tự nhận là không thể trêu vào.
- Lữ Duẫn Cứu, đi nhanh như vậy sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi đến trước xe tải, mở ra một cái hòm gỗ, hoảng sợ nói:
- Oa kháo... Lữ Duẫn Cứu, ngươi con mẹ nó không có việc gì mua nhiều Nguyên ngọc như vậy làm gì? Không phải lấy cái này về chọi người đó chứ.
- Không cần ngươi quan tâm.
Lữ Duẫn Cứu hừ lạnh một tiếng, con mẹ nó, lão tử làm sao biết, cha của lão tử bảo mua nhiều Nguyên ngọc như vậy làm cái gì chứ?
Nguyên ngọc không đáng tiền, cũng không có giá trị cất chứa, nhưng mà số lượng nhiều, cũng không tiện nghi. Lão tử cách mỗi ba năm mua sắm một lần, một lần tốn hao hơn mười hai tỷ.
Tiện nghi?
Mẹ, một chút cũng không rẻ.
- Lữ Duẫn Cứu, ngươi là đang gây hấn với lão tử có phải không? Tin lão tử đập phá Lữ gia của ngươi nữa hay không?
Trần Thanh Đế vừa trừng mắt, hung dữ nói:
- Lão tử hỏi ngươi, là để mắt ngươi, ngươi còn mẹ nó đừng không biết phân biệt.
- Ta...
Lữ Duẫn Cứu giận dữ, bất quá, vừa nghe đến Trần đại thiếu uy hiếp, hắn tắt lửa rồi. Trần Thanh Đế, đây chính là mặt hàng nói ra được, sẽ làm a.
Ai dám đơn giản đắc tội?
- Ngươi cái gì ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem mấy rương Nguyên ngọc trên xe, hai mắt híp lại thành một tuyến, nhìn Lữ Duẫn Cứu, nói ra:
- Lữ gia các ngươi, toàn gia đều là loại âm người. Mà ngươi, chạy xa như vậy, bỏ ra nhiều tiền như vậy, mua nhiều Nguyên ngọc không có tác dụng như vậy, khẳng định có bí mật gì không thể cho ai biết.
- Hừ hừ, những Nguyên ngọc này lão tử nhìn trúng, ngươi xem rồi xử lý a.
Nói xong, Trần Thanh Đế ném va ly trong tay cho Lữ Duẫn Cứu:
- Đừng nói lão tử lừa ngươi, lão tử là trả tiền đầy đủ đó.
Trong rương của ngươi có bao nhiêu tiền? Nhiều nhất cũng chỉ gần hai trăm vạn mà thôi.
Gần hai trăm vạn, mua gần bốn ngàn vạn Nguyên ngọc, như thế mà còn không gọi là lừa bịp? Cái kia gọi là gì?
- Trần Thanh Đế, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Lữ Duẫn Cứu trực tiếp ném va ly qua một bên, tức giận quát. Con mẹ nó, những Nguyên ngọc này là lão tử nhà của ta muốn mua, cho ngươi cướp đi, lão tử trở về có ngày tốt lành để qua sao?
Lữ Duẫn Cứu quan tâm không phải tiền, quan tâm chính là không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ gặp phải trừng phạt.
- Ngươi chẳng lẽ là kẻ điếc hay sao? Hay là loại ngu xuẩn? Không nghe thấy lão tử nói gì sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hung hăng càn quấy nói:
- Những Nguyên ngọc này, lão tử muốn, đã trả tiền cho ngươi.
Nói xong, Trần Thanh Đế chuyển một cái rương Nguyên ngọc từ trên xe xuống, đổ trên mặt đất, rất nhanh nhặt ra một khối, đặt ở trong rương.
- Ân, cái khối này coi như không tệ, còn có giá trị, gia công thoáng một phát, vẫn là rất không tệ.
Vừa nói, Trần Thanh Đế không ngừng chuyển rương hòm xuống, đem Nguyên ngọc đổ trên mặt đất, tiện tay nhặt mấy khối, tán dương vài câu.
Lữ Duẫn Cứu nhìn hằm hằm lấy hết thảy, lại một câu cũng nói không nên lời.
Hắn có thể làm sao?
Dám ngăn cản sao?
Ngăn trở là đắc tội Trần đại thiếu, hậu quả đắc tội Trần đại thiếu, đây chính là phi thường đáng sợ.
Trần đại thiếu, nếu thật là vì Lữ Duẫn Cứu ngăn cản, dẫn người đi nện Lữ gia hắn, hắn còn không khóc chết a, buồn bực chết a.
Hiện tại Lữ Duẫn Cứu chỉ có thể cầu nguyện, Trần Thanh Đế cầm một ít Nguyên ngọc rồi bỏ đi.
Hơn 10 phút về sau, Trần Thanh Đế đem tất cả Nguyên ngọc đều đổ trên mặt đất, không lưu dấu vết lựa ra hơn năm mươi khối Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí.
Đương nhiên, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, Trần đại thiếu cũng không có lấy tất cả ra. Trong đó còn lưu lại hơn mười khối Nguyên ngọc ẩn chứa chút ít linh khí.
Tuy còn có Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, bất quá, Trần đại thiếu lại không để vào mắt.
Vạn nhất ở sau lưng Lữ gia, thật sự có Tu Chân giả tồn tại. Những Nguyên ngọc này, cũng là mua cho Tu Chân giả kia, Trần đại thiếu sẽ có thể bại lộ.
Dù sao, hơn hai vạn khối Nguyên ngọc, không có khả năng một khối ẩn chứa linh khí cũng không có a?
Cho dù thật không có, nhưng sau khi bị Trần đại thiếu cầm đi hơn năm mươi khối, tất cả đều không có. Cái này rất dễ để cho người sinh ra hoài nghi, hoài nghi Trần đại thiếu là Tu Chân giả.
Đây cũng không phải là Trần Thanh Đế muốn thấy.
Lưu lại một chút Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí mà Trần đại thiếu chướng mắt, mình lấy đi Nguyên ngọc ẩn chứa nhiều linh khí, còn không cho đối phương hoài nghi.
Chỉ sẽ cho rằng, hắn Trần đại thiếu là muốn nhục nhã Lữ Văn.
Trần đại thiếu làm như thế, là trần trụi nhục nhã a.
Hung hăng càn quấy là hung hăng càn quấy, nhưng không có nghĩa là không có đầu óc.
- Hơn năm mươi khối này, lão tử đã muốn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Lữ Duẫn Cứu khinh thường nói:
- Lữ Duẫn Cứu, ta nghĩ ngươi không có ý kiến gì a?