- Thật không biết cái hoa khôi của Khoa ở bên trong Trung Y Học Viện này, đã có bao nhiêu cái bị Trần Thanh Đế gây tai họa, mà chúng ta còn không biết.
Các loại mất trật tự.
Đồng dạng, Trần đại thiếu cũng cảm nhận được, các loại hận ý. Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần đại thiếu đã bị phân thây thành cặn bả.
- Mạnh lão sư...
Lúc này, một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, khoảng hai mươi hai ba tuổi, bộ dáng là đệ tử cán bộ đã đi tới.
Khi hắn chứng kiến Mạnh Ngưng Tuyết ôm lấy cánh tay Trần Thanh Đế, không lưu dấu vết nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang.
- Cái này có trò hay để nhìn, người nào không biết, Nguyễn Trình Nghịch một mực đều đang theo đuổi Mạnh Nữ Thần. Hiện tại Mạnh Nữ Thần lại bị Trần Thanh Đế lấy đến tay, Nguyễn Trình Nghịch chắc chắn sẽ không buông tha hắn.
- Đúng vậy a, sự tình Nguyễn Trình Nghịch công khai truy cầu Mạnh Nữ Thần, toàn bộ trường học đều không có người không biết. Hơn nữa, bối cảnh của Nguyễn Trình Nghịch thật không đơn giản.
- Nguyễn Trình Nghịch vô luận bối cảnh, tướng mạo, khí chất đều rất ưu tú, nhưng mà, hắn không có hạ được Mạnh Nữ Thần. Mạnh Nữ Thần ngược lại bị Trần Thanh Đế lấy tới tay, Trần Thanh Đế này cũng quá cường hãn a?
- Cường hãn là cường hãn, bất quá, Nguyễn Trình Nghịch chắc chắn sẽ không buông tha hắn.
...
Chúng đệ tử, toàn bộ cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận.
Nguyên một đám đều rất chờ mong, Trần Thanh Đế sẽ có dạng kết cục gì.
Tuy hoa khôi của Khoa trong Trung Y Học Viện không ít. Nhưng cuối cùng là sói nhiều thịt ít, Trần Thanh Đế ngược lại tốt, vậy mà đã liên tục giải quyết ba cái.
Cái thứ ba, vẫn là Nữ Thần Mạnh lão sư của toàn bộ trường học.
Trần Thanh Đế này, thật sự là quá ghê tởm.
Trong lúc vô hình, Trần đại thiếu đã trở thành công địch của những nam đồng bào kia rồi, tất cả nam nhân, đối với hắn đều tràn đầy căm thù.
Nếu như Trần Thanh Đế bị Nguyễn Trình Nghịch nhục nhã, cái kia bọn hắn tuyệt đối sẽ vỗ tay bảo hay.
- Nguyễn Trình Nghịch, em có chuyện gì không?
Mạnh Ngưng Tuyết mỉm cười, ôm cánh tay Trần Thanh Đế chặt hơn, càng thêm mập mờ.
Hình như là nói cho Nguyễn Trình Nghịch: ta đã có nam nhân, xin ngươi về sau không cần đến quấy rối ta.
- Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi một chút, một tiết mục khác cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
Nguyễn Trình Nghịch mỉm cười, nói ra:
- Ngươi là Trần Thanh Đế, Mạnh lão sư là muốn đem một tiết mục khác, giao cho ngươi ?
Nguyễn Trình Nghịch cũng đã được nghe nói, Trần Thanh Đế ở trường học đoạt lấy hai hoa khôi. Chỉ là hắn như thế nào cũng thật không ngờ, thậm chí ngay cả Mạnh Ngưng Tuyết cũng bị Trần Thanh Đế lấy tới tay.
Bất quá, tuy trong nội tâm Nguyễn Trình Nghịch phẫn nộ, hận không thể giết Trần Thanh Đế, nhưng trên mặt lại không có chút biến hóa nào.
- Ta chính là Trần Thanh Đế, bất quá, một tiết mục khác kia có giao cho ta hay không, liên quan quái gì tới ngươi?
Trần Thanh Đế lấy cánh tay Mạnh Ngưng Tuyết ra, nói:
- Mạnh lão sư, cô cũng không nên lấy em làm tấm mộc, xem xét liền thấy rất giả. Hơn nữa, không phải cô đã nói, cô rất thích Nguyễn Trình Nghịch sao? Cần gì phải kích thích hắn như vậy?
Ta... ta lúc nào nói qua, ta thích Nguyễn Trình Nghịch? Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi thật sự là rất đáng giận.
Trong nội tâm Mạnh Ngưng Tuyết rất hận, lại sửng sốt một câu cũng nói không nên lời.
- Nguyễn Trình Nghịch, những chuyện hư hỏng giữa ngươi cùng Mạnh lão sư, đừng con mẹ nó kéo lão tử đi vào, không có cái tất yếu kia.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Khuyên ngươi câu này, giải quyết Mạnh Nữ Thần nên dùng thủ đoạn mạnh một chút.
Nói xong, Trần đại thiếu không có làm bất luận dừng lại gì, đã đi ra ngoài.
Con mẹ nó, lại để cho lão tử làm tấm mộc của ngươi, muốn để cho ca ca ta trở thành công địch của toàn bộ trường học? Thực con mẹ nó cho rằng lão tử là người ngu sao?
Lão tử cho ngươi trộm gà không được còn mất nắm gạo, có tên ngu ngốc như Nguyễn Trình Nghịch kia quấn quít lấy ngươi, nhìn ngươi giám thị lão tử như thế nào.
- A, đúng rồi, Nguyễn Trình Nghịch.
Trần Thanh Đế vừa đi vài bước, như là nghĩ tới điều gì nói ra:
- Muốn đem một nữ nhân, nhất là mỹ nữ cấp bậc Nữ Thần lên giường, không nên làm ra phong độ thân sĩ quái gì cả.
- Phải như một viên kẹo da trâu, gắt gao dính chặt. Vô luận là lúc nào, địa điểm gì, đều phải theo sau.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Cứ dán chặt lấy, ngay cả lúc ngủ, cũng dính đến cùng một chỗ, như vậy mục đích của ngươi cũng đã đạt được rồi.
- Nữ nhân nha, một khi bị nam nhân thu được lên giường, cái kia còn không phải tùy ý nam nhân khu xử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nguyễn Trình Nghịch đồng học, ta rất coi trọng ngươi, cố gắng lên, thu phục Mạnh Nữ Thần lên giường a.
Nguyễn Trình Nghịch không phải người ngu, đương nhiên đã nghe được, trong lời nói của Trần Thanh Đế tràn đầy châm chọc, trào phúng.
Bất quá, hắn cũng không có để ý.
Nguyên lai Trần Thanh Đế chỉ là một tấm mộc, xem ra là ta trách lầm hắn, ta không chỉ không thể trách hắn, còn phải cảm tạ hắn.
Trần Thanh Đế nói rất đúng, phải như một viên kẹo da trâu, gắt gao dán chặt, vô luận lúc nào cũng là như thế.
Chậm rãi, chậm rãi, ở lúc ngủ, cũng dính đến cùng một chỗ.
Chỉ là Nguyễn Trình Nghịch nào biết đâu rằng, Trần đại thiếu chính là muốn lợi dụng loại tâm lý này của hắn, cuốn lấy Mạnh Ngưng Tuyết, hơn nữa đến xò xét Mạnh Ngưng Tuyết.
- Mạnh Ngưng Tuyết, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể nhịn bao lâu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi, không lưu dấu vết hiện lên một đạo hàn mang.
- Cho rằng như vậy là có thể tránh được ta sao? Không có dễ dàng như vậy.
Trong nội tâm Mạnh Ngưng Tuyết cười lạnh, ủy khuất nói:
- Trần Thanh Đế, đêm qua là tôi không đúng, tôi nghe lời em còn không được sao?
- Đêm qua là tôi không đúng, tôi nghe lời em còn không được sao?
Đêm qua?