Trần đại thiếu mua cho Trương Kiều một ít thức ăn, cũng cho Trương Kiều hơn một vạn.
Ăn đã ăn xong, Trương Kiều lại không dám đi ra ngoài mua. Cái kia có thể làm sao? Ngoại trừ cầu nguyện 'Lữ Đông' trở lại, vậy thì chỉ có thể đói bụng.
Đương nhiên, Trương Kiều vẫn là uống không ít nước cầm hơi.
Mấu chốt là, chỉ uống nước, cũng không được việc a.
Hiện tại Trương Kiều, đã đói không còn chút sức lực nào rồi.
- Cái kia... gần đây ta có chút việc, cho nên... bây giờ ta sẽ đi mua thức ăn cho cô ngay.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười cười, hắn biết rõ, chỉ lo bề bộn lại quên mất chuyện mua thức ăn cho Trương Kiều rồi.
Kỳ thật, Trần đại thiếu cũng không có quên Trương Kiều, cũng quyết không thể nào quên.
Trương Kiều là Thiên Sinh Mị Cốt, tuyệt đối là tài liệu tu chân tốt, nhân vật trọng yếu giúp mình tăng thực lực. Trần đại thiếu làm sao có thể quên nàng chứ?
Chỉ là, Trần đại thiếu quên, đánh giá thấp năng lực ăn của Trương Kiều.
Một giờ sau, Trần đại thiếu mua về một đống lớn đồ vật, cái gì khoai tây chiên, khoai tây sống... rau củ, cải trắng, thịt bò, còn có một bao gạo…
Đói bụng, ngươi tự nấu cơm ăn.
Sau khi hung hăng ăn một bữa, Trương Kiều nhìn thấy Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nói cái gì cũng không nói, trực tiếp cởi áo của mình.
Không cần nghĩ, Trương Kiều cũng biết, Trần đại thiếu muốn tiếp tục dùng kim đâm nàng, tăng lên lực hấp dẫn của nàng đối với nam nhân, từ đó kích thích Trần Thanh Đế, lại để cho Trần Thanh Đế làm nam nhân bình thường.
- Qua mấy ngày, lại tiến hành tẩy mao phạt tủy một lần cuối, như vậy Trương Kiều có thể tu luyện rồi.
Trần Thanh Đế nhìn trên người Trương Kiều, bài trừ dơ bẩn đã rất là ít, đối với cái này, cảm thấy rất vừa lòng.
- Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm cô.
Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, cũng không có cho Trương Kiều cơ hội tiếp tục dụ hoặc hắn.
Trần đại thiếu sợ mình khống chế không nổi, làm thịt Trương Kiều.
Thiên Sinh Mị Cốt, trước khi không có thành công Trúc Cơ đã bị phá trinh rồi, đây sẽ rất ảnh hưởng tốc độ tu luyện.
Sau khi đi ra biệt thự, Trần đại thiếu cũng không có lái xe về nhà, mà là lái xe đi từ từ, như là ngắm phong cảnh, kỳ thật lại không phải như thế.
Tuy con mắt Trần đại thiếu nhìn xem bốn phía, nhưng trong mắt hắn, kỳ thật cái gì cũng không có thấy, hắn một mực đều nghĩ một vấn đề.
Vị hôn thê, Bùi Ngữ Yên đến cùng lớn lên là cái dạng gì?
Nếu như là một nữ nhân xấu xí làm cho người tức lộn ruột, chủ động tới tìm Trần đại thiếu hắn, Trần đại thiếu hắn nên xử lý như thế nào? Nên đối mặt như thế nào?
Giả bộ như không biết?
Con mẹ nó, vốn là không biết, còn cần giả bộ sao?
- Mẹ nó, chết còn lưu lại cho ta một nữ nhân xấu như vậy.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế thầm mắng không thôi, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, Bùi Ngữ Yên là mỹ nữ.
Dù chỉ là một người bình thường, cũng sẽ không thể để cho hắn một chút ấn tượng cũng không có. Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, quyết không phải là một mảnh trống không.
Khi một nữ nhân, xấu đã đến cực hạn, xấu đã đến sâu trong linh hồn. Kinh khủng hơn chính là, vẫn là vị hôn thê của mình, mặc cho ai cũng chọn trốn tránh.
Trần đại thiếu kia càng ác hơn, trực tiếp lựa chọn cưỡng chế quên luôn.
Bất kể như thế nào, Trần Thanh Đế cũng không có nghĩ qua, Bùi Ngữ Yên có thể là một mỹ nữ.
- Được rồi, dù sao ca ca ta cũng không biết, cho dù chủ động tìm tới cửa, ca ca cũng không thèm nghía đến nàng.
Trần Thanh Đế nhịn không được giật mình một cái, thầm nghĩ:
- Vạn nhất ca ca ta bị một nữ nhân xấu, bám theo không tha thì phải xử lý thế nào?
- Ta cũng không tin, cái dạng xấu nữ nhân gì, có thể đáng sợ hơn nữ nhân xinh đẹp?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ hai tiếng :
- Cổ nhân nói: nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, sẽ hại nước hại dân, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua nữ nhân xấu có uy lực bực này.
Trần đại thiếu căn bản cũng không có suy nghĩ, Bùi Ngữ Yên là người nào, mà là đang cân nhắc, phải đối mặt một nữ nhân xấu như Bùi Ngữ Yên như thế nào.
Cứ như vậy, Trần Thanh Đế đã đi tới một bến tàu.
Cái bến tàu này, cách biệt thự của Trương Kiều cũng không xa, khoảng bốn năm dặm. Tại dĩ vãng, Trần đại thiếu cũng không có ít lần cùng Viên Cầu tới đây chơi.
Nhất là Trần đại thiếu kia, rất thích mang theo nữ nhân, tới bến tàu này đánh dã chiến, tìm kiếm kích thích.
Nhân viên nữ của Thanh Đế dược nghiệp, có không ít bị Trần đại thiếukia mang đến qua.
- Ở bến tàu chơi dã chiến? Người kia thật đúng là biết chơi.
Trần Thanh Đế chuẩn bị ly khai, lại đột nhiên nhíu mày.
Lập tức, thân thể lóe lên, núp ở bên trong một bồn hoa.
Ông...
Ông...
Chỉ thấy, ba chiếc BMW cực tốc và điên cuồng vọt tới bến tàu.
Tá Đằng Trung Càn, vô cùng chật vật nhảy xuống xe.
- Tá Đằng Trung Càn?
Trần Thanh Đế trốn ở bên trong bồn hoa, khẽ chau mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Xem bộ dáng bọn hắn, rất chật vật, chẳng lẽ là bị đuổi giết sao?
Dùng Tá Đằng Trung Càn cầm đầu, từ bên trên ba chiếc xe Mercedes nhảy xuống chín người. Đều không ngoại lệ, tất cả đều là người Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ.
Trong đó, còn có ba gã Ninja, đều bị trọng thương.
Mà ngay cả Tá Đằng Trung Càn, cũng là đầu tóc đầy bụi, vẻ mặt chật vật.
Tá Đằng Trung Càn phái người ám sát Lữ Bất Phàm, cuối cùng dùng thất bại chấm dứt sự tình, Trần đại thiếu đương nhiên biết rõ, càng là mắt thấy toàn bộ quá trình.
Thượng Quan Giang Vũ bị giết, cũng là Tá Đằng Trung Càn dẫn người làm.
Những chuyện này, Trần đại thiếu cũng biết, hơn nữa, lúc trước Trần đại thiếu còn ra tay giúp Tá Đằng Trung Càn thoáng một phát, hơn nữa hãm hại Lữ gia một bả