- Thật muốn trực tiếp giết chết Thượng Quan Thạch, bất quá, sau khi giết, sẽ không có người truyền tin rồi.
Trong lòng Trần Thanh Đế không cam lòng, nhưng là vì kéo cừu hận cho Lữ gia, hắn vẫn là buông tha cho.
Bất quá, cho dù không giết Thượng Quan Thạch, phế hắn một cánh tay, nhất là cánh tay phải, Thượng Quan Thạch đã là một phế nhân. Một thân công phu, tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra ba thành.
Một người như vậy, căn bản không có bất luận uy hiếp gì.
Trần đại thiếu đã đình chỉ truy kích, Thượng Quan Niên cũng không có phát giác, hắn chỉ là điên cuồng trốn, dốc sức liều mạng trốn.
Ý thức của Thượng Quan Niên bắt đầu có chút mơ hồ, trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là trốn. Hắn phải mang tin tức Lữ gia cùng Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ cấu kết với nhau trở về.
Không thể chết được.
Quyết không thể chết được.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, dồn dập vang lên. Trần Thanh Đế nhíu mày, thân thể khẽ động, mấy cái lách mình, rất nhanh ly khai.
Sự tình kết thúc công việc, liền giao cho những cảnh quan kia rồi.
Giết người Thượng Quan gia, Hướng gia, cùng với Sơn Khẩu Tổ, tâm tình Trần Thanh Đế thật tốt. Đương nhiên, đây không phải nói Trần đại thiếu là một cuồng ma khát máu.
Hoàn toàn là vì, trước kia Trần đại thiếu bị đuổi giết quá áp lực, làm hắn rất biệt khuất.
Lần này, rốt cục phát tiết đi ra.
Đương nhiên, lần này giết chóc, còn để cho Lữ gia, Sơn Khẩu Tổ, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia, ba thế lực lớn đều kết thù.
Đây chính là sự tình rất thoải mái.
Lữ gia ngươi lại lợi hại như thế nào, cũng không phải là đối thủ của ba thế lực này?
Trần Thanh Đế tâm tình thật tốt, vừa trở lại biệt thự, liền nhận được một dãy số điện báo lạ lẫm, cái này lại để cho Trần đại thiếu, không khỏi nhíu mày.
Bởi vì, thanh âm đối phương rất quen thuộc, giống như là thanh âm đến từ sâu trong linh hồn.
Nhưng, Trần Thanh Đế lại không biết chủ nhân thanh âm này là ai.
- Cái kia... xin hỏi cô là ai?
Trần Thanh Đế nhịn không được trong lòng run lên, hít sâu một hơi, cẩn thận mở miệng hỏi:
- Trước kia chúng ta nhận thức sao?
Không thể trách Trần đại thiếu không cẩn thận, bởi vì, câu nói đầu tiên của đối phương nói quá thấm người rồi.
Trần đại thiếu, tôi trở lại rồi.
Cái này vốn là một câu rất bình thường, một nữ nhân từ bên ngoài trở lại, báo cho Trần Thanh Đế một tiếng mà thôi. Bất quá, lời này nghe vào trong lỗ tai Trần đại thiếu, lại không phải chuyện như vậy.
Trở lại rồi?
Ai trở lại?
Trước kia, Cổ Thiên Cầm đã từng nói qua cho Trần Thanh Đế, vị hôn thê bị hắn quên lãng kia đã trở lại rồi.
Nữ nhân mà ngay cả Trần đại thiếu kia cũng cưỡng ép quên đi, Trần Thanh Đế đã sớm đánh lên cho nữ nhân này, vị hôn thê của hắn một nhãn hiệu siêu cấp xú nữ.
Trần Thanh Đế vẫn đang vì đối mặt vị hôn thê kia như thế nào mà phát sầu đây này. Hiện tại ngược lại tốt, đột nhiên có một nữ nhân, gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế hắn, còn nói: tôi trở lại rồi.
Trở lại rồi?
Nha, Trần đại thiếu có thể không chột dạ sao?
Bị một siêu cấp xú nữ quấn quít lấy, đây chính là một sự tình rất thống khổ a.
Mặc dù nói, thanh âm đầu điện thoại bên kia tràn đầy từ tính, rất là êm tai, hẳn là thanh âm của một nữ nhân thành thục24~25 tuổi.
Chỉ là nghe thanh âm, nữ nhân này quyết không thể xấu.
Nếu như một thanh âm tràn ngập từ tính, êm tai đặt ở trên người một siêu cấp xú nữ, cái kia quả thực là một loại lãng phí cực lớn a.
Nhưng mà, hết thảy đều là có ngoại lệ đấy.
Ai biết rõ, thanh âm đối phương có phải ngược lại tướng mạo của nàng hay không?
Nếu như ngược lại, nữ nhân này xấu, tuyệt đối sẽ đạt đến một cảnh giới cao thâm.
Trong nội tâm Trần đại thiếu không ngừng cầu nguyện, nhất định không phải là vị hôn thê kia. Nếu như không phải, nói không chừng đối phương sẽ là một siêu cấp đại mỹ nữ.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, khả năng không phải là vị hôn thê của hắn, cũng không phải là không có.
Nếu như là đã cưỡng ép quên bộ dáng vị hôn thê của mình, trong trí nhớ không có bất kỳ có quan nào, như thế nào lại nhớ kỹ thanh âm của nàng?
Dù sao, cái thanh âm này lại để cho Trần đại thiếu cảm thấy quá quen thuộc, như là đến từ sâu trong linh hồn, chỉ là nghĩ không ra là ai mà thôi.
Nếu như phải?
Vậy thì thật sự xin lỗi tiếng nói dễ nghe như vậy rồi.
- Ngươi quên ta? Hay là cố ý giả bộ như không nghe ra thanh âm của ta?
Bùi Ngữ Yên ở đầu điện thoại bên kia nhíu mày, ôn nhu nói:
- Ta là Bùi Ngữ Yên.
- Gì cơ... Ngươi là Bùi Ngữ Yên? Ba...
Trần Thanh Đế phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức, điện thoại rơi trên ghế sa lon, lắc đầu không thôi, tràn đầy đáng tiếc lẩm bẩm:
- Lãng phí a, thực con mẹ nó lãng phí tiếng nói tốt như vậy.
- Ta vẫn là trước tránh đi, đừng để siêu cấp xú nữ kia bắt được.
Trần Thanh Đế trực tiếp từ trên ghế salon đứng dậy, nhặt điện thoại đi ra bên ngoài.
- Ách? Điện thoại còn không có tắt?
Trần đại thiếu rất nhanh cúp điện thoại, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta mới vừa nói những câu kia, sẽ không để cho Bùi Ngữ Yên nghe được chứ?
- Con mẹ nó, mặc kệ, vẫn là tranh thủ thời gian né tránh, ở nhà quá nguy hiểm.
Trần Thanh Đế cất điện thoại di động vào túi, rất nhanh chạy đến gara, lái xe vội vàng rời khỏi biệt thự.
Ở bên trong phòng khách của Trung Y Học Viện, sắc mặt Bùi Ngữ Yên quái dị, nhìn điện thoại xuất thần, đồng thời, rất là hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Siêu cấp xú nữ?
Ta là siêu cấp xú nữ?