Bại lộ thực lực, vậy thì xéo đi.
Không phản kháng?
Cái kia tốt.
Trần đại thiếu không ngại để cho Mạnh Nữ Thần trong đêm nay đổ máu.
Ở trên người Mạnh Ngưng Tuyết này, cáo biệt tấm thân xử nam của Trần Thanh Đế hắn trên địa cầu, cũng không tính là cái gì tiếc nuối.
Tuy nhiên, không có bất kỳ cảm tình gì tồn tại.
Cầm chắc quần áo, Trần Thanh Đế về tới phòng của mình, sau khi đóng cửa liền nhíu mày. Hắn cảm giác, đoạn trí nhớ bị cưỡng ép xóa bỏ, có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên kia, càng thêm không đơn giản.
Hiện tại trở nên khó bề phân biệt.
Trần Hương Hương, đáng giá để Trần Thanh Đế suy nghĩ, thật sự là nhiều lắm.
- Nhất định là Bùi Ngữ Yên, đã làm ra chuyện gì đó cực kỳ có lỗi với Trần đại thiếu. Để cho hắn rất thương tâm, rất cừu hận, cuối cùng cực đoan xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới nàng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Từ hôn? Không quá giống a.
- Về sau không nên dùng thân phận vị hôn thê của đại ca ta. Cô... không xứng, cũng không có tư cách kia.
Hồi tưởng lại lời nói của Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Tại sao là nói không xứng? Không có tư cách?
- Thực... con mẹ nó, đủ để cho người nhức cả trứng.
Trần Thanh Đế vuốt vuốt lông mày, thật sự là không nghĩ ra, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Hết lần này tới lần khác, lại không có bất kỳ trí nhớ.
Cừu hận?
Vì sao còn muốn cưỡng ép xóa bỏ mối thù của mình?
Không phù hợp tính cách của Trần đại thiếu a.
Có cừu tất báo, cái gì cũng có thể ăn, tuyệt không thiệt thòi. Ngang ngược càn rỡ, ngang ngược bá đạo, đây mới là bản tính của Trần đại thiếu a.
- Ân?
Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, thình lình phát hiện, Mạnh Ngưng Tuyết lặng lẽ rời đi:
- Nửa đêm ly khai, rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Hừ, rốt cục nhịn không được, lộ ra chân ngựa đi à nha?
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang. Rất nhanh mặc xong quần áo, thân thể khẽ động, lặng yên rời khỏi biệt thự.
Đối với giám thị Mạnh lão sư, Trần đại thiếu cho tới bây giờ cũng không dám khinh thường.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc Mạnh Nữ Thần rời đi, đã bị Trần Thanh Đế phát hiện.
- Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi cố ý tiếp cận ta, đến cùng có mục đích gì.
Trần Thanh Đế nhìn qua Mạnh Ngưng Tuyết phía trước, cấp tốc chạy vội, dáng người gợi cảm, đầy đặn, xinh đẹp mà cười lạnh không thôi.
Lúc trước, Mạnh Ngưng Tuyết thiếu chút nữa bị Trần đại thiếu làm thịt. Hiện tại hơn nửa đêm, lại lẻ loi một mình, lặng yên ly khai biệt thự. Trong đó nếu không có chuyện ẩn ở bên trong, đó mới là việc lạ.
- Ta theo ở phía sau, nàng lại không có phát hiện ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất nhanh theo dõi Mạnh Ngưng Tuyết, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra, thực lực của nàng, cũng không có mạnh như ta tưởng tượng.
Trần Thanh Đế nhảy lên, nhìn xem Mạnh Ngưng Tuyết chạy nhanh về phía trước, thầm nghĩ:
- Dùng phương hướng của Mạnh Ngưng Tuyết, tiếp tục nữa, sẽ càng ngày càng vắng vẻ.
Mục đích của Mạnh Ngưng Tuyết rất rõ ràng, dùng tốc độ nhanh nhất, tiến đến địa phương vắng vẻ nhất.
Ông...
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế đang suy nghĩ, một chiếc xe thể thao Ferrari 599 màu đỏ mui trần, như là sư tử gào thét rất nhanh lao đến.
Ti...
Nương theo thanh âm lốp xe ma sát cùng mặt đất, chiếc Ferrari màu đỏ này, hoàn thành một rẽ ngoặc hoàn mỹ, đứng ở trước mặt Trần Thanh Đế.
Một đôi chân dài, từ trên xe thể thao Ferrari đưa ra ngoài, giày cao gót màu trắng cao hơn 10cm, tiếp xúc với mặt đất cùng một chỗ.
Dáng người có thể nói hoàn mỹ, khí chất thanh thuần thoát tục, như là tiên nữ hạ phàm, Bùi Ngữ Yên đi xuống xe.
- Trần Thanh Đế, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên nghi hoặc nhìn Trần Thanh Đế bị xe thể thao Ferrari ngăn ở ven đường.
- Liên quan gì tới ngươi? Lão tử coi như là hơn nửa đêm đi ra phơi nắng, ngươi quản được sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Xéo đi nhanh lên, lão tử không muốn gặp lại ngươi.
Nha, Trần Thanh Đế là đang theo dõi Mạnh Ngưng Tuyết, ở trên đường, Bùi Ngữ Yên lại đột nhiên giết ra, chặn đường Trần đại thiếu.
- Ngươi... Đường này cũng không phải nhà của ngươi, ta muốn ở chỗ này, ngươi quản được sao?
Bùi Ngữ Yên vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ nó, ngươi không đi, lão tử đi, cấm ngươi đi theo lão tử.
Trần Thanh Đế vượt qua đầu xe, lạnh giọng quát:
- Ngày mai lão tử sẽ đi mua con đường này, nếu ngươi dám đi đường này, lão tử hủy xe của ngươi, cưỡng gian ngươi.
Lúc này Trần Thanh Đế đâu có thời gian, lãng phí ở trên người Bùi Ngữ Yên. Truy tung Mạnh Ngưng Tuyết, làm tinh tường Mạnh lão sư là vì cái gì tiếp cận hắn, mới là Trần đại thiếu quan tâm nhất.
Cho dù hiện tại Bùi Ngữ Yên lột sạch quần áo, dang hai chân ra, chờ Trần Thanh Đế hắn đi lên đưa vào, Trần Thanh Đế cũng không có công phu cùng thời gian kia.
- Mẹ nó, Mạnh Ngưng Tuyết này chạy cũng quá nhanh đi?
Trần Thanh Đế đi qua đường cái, lại phát hiện bị Bùi Ngữ Yên trì hoãn, mất dấu rồi.
Mạnh lão sư đã không còn ở trong phạm vi thần thức của Trần Thanh Đế rồi.
Ông...
Ti...
Đúng lúc này, tiếng động cơ gầm gừ vang lên, một cái hoàn mỹ trôi đi, xe thể thao Ferrari màu đỏ quay đầu tiếp tục chạy về phía trước.
- Trần Thanh Đế, ta hận ngươi...
Ở bên trong xe thể thao màu đỏ, truyền ra thanh âm oán hận của Bùi Ngữ Yên. Cuối cùng âm thanh và xe, rất nhanh biến mất.