TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 74: Thác nước bưng thương

Lúc Lâm Minh đi tới phòng trắc lực đã là buổi chiều, trong phòng đang có bốn, năm người đang thí trắc, hắn đi tới một góc không bắt mắt, nhắm ngay bia đá trắc lực, tùy ý đánh ra một quyền.

- Bành!

Bia đá lay mạnh một cái, cột sáng vọt lên, cuối cùng dừng lại ở mức ba thước chín.

- Ba ngàn chín trăm cân!

Chỉ là một quyền tùy ý, đã đánh ra thành tích này.

Đối với thành tích này, Lâm Minh khá hài lòng.

Lúc trước ở trong khảo hạch trắc lực, khi đại sư huynh Lăng Sâm Thiên Chi phủ làm mẫu, một quyền tùy ý mà chỉ đánh ra bốn ngàn chín trăm cân.

Lúc ấy Lâm Minh nhớ rất rõ ràng, cho nên lúc này hắn cố ý tùy tiện đánh ra một quyền, để nhìn xem chênh lệch giữa mình và Lăng Sâm là bao nhiêu.

- Lăng Sâm là Luyện Thể tầng bốn Dịch Cân đỉnh phong, đã bước một chân vào cảnh giới Luyện Cốt, ta mới tiến vào Luyện Thể tầng ba, chênh lệch chỉ có một ngàn cân, sau khi ta đạt tới Luyện Thể tầng bốn, khẳng định lực lượng sẽ vượt qua hắn!

- Tuy nhiên, võ giả quyết đấu không phải là chỉ dựa vào lực lượng đơn thuần, lực lượng của ta mạnh, các phương diện khác cũng không thể hạ xuống...

Nghĩ như vậy, Lâm Minh hít sâu một hơi, cả người trầm tĩnh lại, hắn nhắm mắt đứng thẳng một lát, điều chỉnh hô hấp đến trạng thái tinh tế, đơn nguyên thật nhỏ toàn thân cũng đồng nhất hô hấp, đạt tới tần suất cộng minh nào đó, sau đó, hắn trợn mắt, bàn chân phát lực, cả người co lại, tiếp đó thân thể đang trong trạng thái co lại đột nhiên bật ra.

- Ầm!

Một quyền đấm ra, bia đá trắc lực giống như bị búa tạ đạp trúng, không ngừng rung lên. Đầu tiên cột sáng mạnh mẽ nhảy lên trên bốn ngàn hai trăm cân, sau đó từ khoảng bốn ngàn hai trăm cân tới bốn ngàn ba trăm cân thụt lên thụt xuống.

Bình thường thì võ giả đánh một quyền vào bia đá thì cột sáng sau khi đạt tới độ cao nhất định sẽ từ từ tụt xuống, mà một quyền này của Lâm Minh lại khiến cho cột sáng dao động trong khoảng kia khoảng hai mươi hô hấp.

Đây là hiệu quả do chân nguyên chấn động, Luyện Lực Như Tơ!

- Một quyền của ta dao động giữa khoảng bốn ngàn hai trăm cân tới bốn ngàn ba trăm cân, nhưng mà bằng vào Luyện Lực Như Tơ, ta có thể dẫn quyền lực này vào trong người võ giả, công kích nội tạng hắn, hơn nữa tác dụng liên tục! Nếu như là võ giả Luyện Tạng không hoàn toàn, bị trúng một quyền này nhất định bị mất mạng không thể nghi ngờ, cho dù là Luyện Tạng đại thành, thậm chí cường giả cảnh giới Dịch Cân, trúng quyền này của ta cũng phải hộc máu mồm.

- Cảnh giới Luyện Lực Như Tơ Hỗn Độn Cương Đấu kinh ghi lại đúng là kỳ diệu, lực phá hoại thật khủng bố! Đúng là công pháp đáng sợ! Mà vị tiền bối vô danh lưu lại Phấn Thân Toái Cốt quyền kia dường như chỉ có lực phá hoại cường đại, cũng không thể đạt tới cảnh giới đơn nguyên cộng hưởng, cho nên đối với tu luyện chung quy vẫn kém một bậc.

Lâm Minh đi tới Thất Huyền võ phủ đã là ngày thứ hai mươi mốt.

Sáng sớm, Lâm Minh lưng đeo Quán Hồng thương đi tới hàn đàm trong bảy đại sát trận, chấp sự phụ trách thủ hộ trận pháp Tạ Đông nhìn thấy Lâm Minh cười chào nói:

- Sư đệ, sao lại tới sớm vậy, ngươi thật là chăm chỉ!

- Sư huynh cũng thật sớm.

Lâm Minh đáp lễ, hắn thích mỗi khi sáng sớm hoặc chạng vạng đến Thác Nước Hàn Đàm, bởi vì thời điểm này có rất ít người, cho nên hắn có chỗ khá thoải mái.

- Qua một khắc nữa trận pháp mới mở ra, sư đệ, người vẫn nên đi tới vị trí số ba, độ khó cấp bảy!

Tạ Đông nói:

- À ừ... Là như vậy, hôm nay ta muốn điều chỉnh tới độ khó cấp tám.

Sau khi Lâm Minh đạt tới Luyện Thể tầng ba, đây vẫn là lần đầu tiên đến Thác Nước Hàn Đàm, kỳ thật dưới độ khó cấp bảy, Lâm Minh nếu như lặn đủ sâu thì cũng có thể tới được khu vực nước đủ lạnh, tuy nhiên hôm nay Lâm Minh mang theo Quán Hồng thương, mà chỉ riêng Quán Hồng thương đã nặng tới tám trăm hai mươi cân, nếu như lặn quá sâu thì sẽ rất khó nổi lên.

- Hả, độ khó cấp tám?

Tạ Đông kinh ngạc, độ khó cấp tám ứng với xếp hạng từ tám mươi đến một trăm mười, Lâm Minh sao lại chọn độ khó này? Tạ Đông đang muốn khuyên Lâm Minh không nên liều lĩnh, đúng lúc này, hắn nhận thấy dao động chân nguyên của Lâm Minh:

- Sư đệ, ngươi đột phá?

Tạ Đông vẫn nhớ rõ, lần trước mình gặp Lâm Minh, hắn vẫn là Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, không thể tưởng được nhanh như vậy mà hắn đã đột phá tới Luyện Thể tầng ba.

- Ừ, vừa mới đột phá!

- Ha ha, chúc mừng, tuy nhiên sư đệ, ngươi vừa mới đột phá, thực lực tăng trưởng cũng là một quá trình thong thả, phải cần thời gian tích lũy, ngươi xác định mở độ khó cấp tám sao?

- Ừ, không sao, nếu không được ta sẽ đi lên.

- Được rồi!

Tạ Đông nhún nhún vai, đáp ứng yêu cầu của Lâm Minh. Một khắc sau, Lâm Minh lưng đeo Quán Hồng thương đi tới Thác Nước Hàn Đàm, lúc này Tạ Đông mới phát hiện, bước chân Lâm Minh vô cùng trầm trọng, mỗi khi bước trên bãi cỏ đều để lại một dấu chân sâu.

Tạ Đông hơi híp mắt lại, ánh mắt lại tập trung lên cái hòm dài trên lưng Lâm Minh:

- Cái hòm dài như vậy, chắc là binh khí giống như thương kích, mỗi bước một dấu chân, đúng là binh khí nặng à, chỉ sợ phải bảy, tám trăm cân, sao Lâm sư đệ lại chọn trọng thương nặng như vậy, đúng là hiếm thấy.

Sau khi Lâm Minh bước vào trận pháp, trực tiếp đeo Quán Hồng thương nhảy vào hàn đầm.

Hàn đầm độ khó cấp tám, sức lạnh quả nhiên cao hơn một bậc, tuy nhiên gần đây Lâm Minh đột phá, cho nên sức lạnh này đối với hắn mà nói cũng vừa đủ.

Trước kia Lâm Minh nhảy vào hàn đầm, khi lặn xuống có thể cảm giác được lực cản của nước trong hàn đầm giống như thủy ngân, mà bây giờ lưng đeo trường thương nặng tám trăm hai mươi cân, Lâm Minh lại cứ vậy chìm xuống.

Mạnh mẽ vận một ngụm chân nguyên, tốc độ thân thể chìm xuống hơi chậm lại, sau đó hai chân liên tục đạp ra, cả người bơi tới một khối đá từ trên vách nham thạch lồi ra. Mượn lực, hai chân đạp mạnh, Lâm Minh lại bơi tới khối đá thứ hai, cứ như thế vài lần, Lâm Minh đeo Quán Hồng thương bơi tới bơi lui dưới thác nước!

Thác Nước Hàn Đàm, chẳng những có hàn đầm, còn có thác nước, nước thác này lạnh vô cùng, hơn nữa nước từ trên độ cao ba trăm xích trút xuống dưới, lực đạo của nó không dưới ngàn cân!

Ở dưới thác nước đều có nham thạch lớn chìm trong nước, đây là do người sáng tạo ra Thác Nước Hàn Đàm trận này cố tình làm ra, chuyên để làm chỗ cho võ giả tu luyện ở dưới nước, nếu dưới nước không có nham thạch lớn như thế thì trăm ngàn năm qua đã bị thủy lực từ trên cao đánh vỡ rồi.

- Lực đánh thật lớn!

Lâm Minh cố gắng đứng trụ trên khối nham thạch, nhưng lại cảm giác không thể vững nổi, tuy rằng hắn đã cố tình lựa chọn chỗ dòng nước nhỏ nhất nhưng mà nước ở Thác Nước Hàn Đàm trận này dường như rất nặng, khiến cho Lâm Minh gần như không thể thẳng lưng được.

- Đương!

Lâm Minh dùng thương đâm thẳng vào trong nham thạch, tay ôm Quán Hồng thương ổn định thân thể, lực nước ngàn cân trút lên vai hắn đau đớn giống như là bị búa tạ nện trúng. Hơn nữa nước này lạnh vô cùng, bởi vì dòng nước trút xuống quá nhanh cho nên nhiệt độ trôi qua rất nhanh, mặc dù hắn vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết nhưng cũng cảm giác được hàn khí không ngừng xâm nhập cốt tủy, giống như kim châm cực kỳ đau đớn.

Lâm Minh tay cầm trường thương, điều chỉnh hô hấp đơn nguyên toàn thân vào cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, lúc này hắn mới bằng vào nguyên lực chấn động mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.

Hít một hơi, chân nguyên trong cơ thể dần dần tuần hoàn, mà bản thân hắn cũng càng thêm vững vàng.

Rút Quán Hồng thương ra, Lâm Minh cũng không quét ngang, cũng không chém xuống, không xuất chiêu gì mà rất đơn giản ôm thương vào ngực.

Thương chính là vua của bách binh, quét ngang, chém xuống, xoay tròn, đâm thẳng, những chiêu này nhìn thì như đơn giản nhưng muốn luyện tới đại thành thì rất không dễ gì!

Tháng bổng, năm quyền, cả đời thương.

Lời này cũng không phải là tên bắn không đích.

Thương là một binh khí dài, một tấc dài một tấc mạnh, cũng binh khí này, thương thuật đại thành, phối hợp với võ kỹ chân nguyên có thể phát huy ra lực công kích và phạm vi sát thương khủng bố, cho nên chém giết trên chiến trường, trên cơ bản võ tướng đều dùng thương kích, sử dụng kiếm thường là văn sư...

Nhưng trái lại, một tấc ngắn thì một tấc chuẩn, đao kiếm tuy rằng lực công kích không bằng thương, phạm vi công kích cũng không lớn nhưng thắng ở chỗ chuẩn xác, mà như chủy thủ càng chuẩn cho nên rất nhiều thích khách thích dùng chủy thủ!

Nó vừa dễ giấu, lại tinh chuẩn một kích trí mạng một cách dễ dàng. Chưa từng nghe ai nói thích khách mang theo một cây thương rêu rao khắp nơi.

Bởi vậy, luyện thương đầu tiên chính là muốn luyện độ chuẩn xác.

Lâm Minh luyện tập nhiều năm, bất kể là xuất đao hay là xuất thương đều vô cùng chuẩn xác, khi ở Vạn Sát trận hắn có thể chính xác đâm trúng Chu Ti đang bay vùn vụt, nhưng mà đó là dưới tình huống hoàn toàn không bị ngăn trở, mà ở trong thực chiến, đối mặt với địch nhân có võ kỹ, dưới năng lượng chân nguyên tàn sát bừa bãi, muốn một thương phá rào cản đánh trúng chỗ yếu hại của địch nhân không phải là dễ dàng gì...

Cho nên bước đầu tiên của luyện thương không phải là luyện chiêu, mà là luyện bưng thương!

Lúc này Lâm Minh hai tay bưng đoạn sau Quán Hồng thương, bảy phần thương đều ngâm mình trong ước, chống lại lực cản ngàn cân của của nước.

Quán Hồng thương vốn đã nặng tám trăm hai mươi cân, cán thương dài tám xích, đầu thương dài tám tấc, chiều dài như vậy, phần lớn bộ phận đều tiến vào thác nước, cộng thêm sức nặng của nó muốn bưng vững thì không dễ dàng gì.

Cho dù cánh tay Lâm Minh có thể chịu được lực lượng bốn ngàn hai trăm cân nhưng đầu thương vẫn rung lên bần bật.

- Thật nặng!

Lâm Minh cắn răng, làm như vậy một lúc lâu, hắn cảm giác cánh tay đã có chút tê rần, mũi thương cũng bị thác nước ép xuống nước.

Đọc truyện chữ Full