- Được rồi, em thừa nhận, là em sai rồi, ngay từ đầu em không nên làm ra sự tình trang bức, lấy tiền mua tin tức, van anh, nói cho em biết quá, thần tượng...
Vẻ mặt Hạo Quý chờ mong nói.
- Ngữ Yên...
Thanh âm của Trần Thanh Đế trở nên khàn khàn, tinh tường hộc ra hai chữ.
- Ngữ Yên? Đúng, nàng là Bùi Ngữ Yên, là vị hôn thê của anh Bùi Ngữ Yên, anh là thần tượng của em.
Hạo Quý nhìn video sắp chấm dứt, nhìn chủ tiệm thuê băng đĩa quát:
- Tạm dừng cho lão tử, bằng không thì lão tử đập phá tiệm thuê băng đĩa của ngươi.
Chủ tiệm thuê băng đĩa, bề ngoài giống như nhận ra bọn người Hạo Quý, không dám có chút lãnh đạm, rất nhanh cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn xuống nút tạm dừng.
Mặt mũi Bùi Ngữ Yên tràn đầy vệt nước mắt, xuất hiện trong tấm hình.
Màn ảnh đặc tả.
- Ngữ Yên nhảy xuống theo rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, toàn thân rung mạnh, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng không thôi:
- Ngữ Yên nhảy xuống?
- Cái kia... Trần Thanh Đế này không phải chịu kích thích gì chứ?
Bặc Giới Sáp dùng khuỷu tay đụng Hạo Quý thoáng một phát, hạ giọng nói ra:
- Như thế nào cảm giác hắn rất thất thần, là lạ làm sao ấy?
- Ân ân!
Hai thiếu nữ khác, cũng ngay ngắn gật đầu.
- Ta cũng cảm giác hắn là lạ, bất quá, các ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Mỹ đồng, ta muốn chính là mỹ đồng.
Hạo Quý xoa xoa đôi bàn tay, vô cùng kích động nói:
- Mỹ đồng huyết sắc, các ngươi đã gặp qua sao? Không có a? Ca ca ta cũng chưa thấy qua mỹ đồng như vậy a.
- Phai màu rồi, lại phai màu rồi, bắt đầu trở nên càng phai nhạt. Con mẹ nó, đẹp, thật sự là quá đẹp trai xuất sắc rồi, đẹp trai ngây người!
Hạo Quý hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.
- Cái kia... thần tượng a, anh không nói cho em, lại đang một mực đùa nghịch em, cải biến màu sắc mỹ đồng, anh đây không phải muốn gấp chết người sao?
Tâm Hạo Quý rất ngứa ngáy a.
Giờ khắc này, con ngươi của Trần Thanh Đế, đã biến thành màu hồng phấn!
Mỹ đồng?
Không thể phủ nhận, bọn người Hạo Quý, ngộ nhận con mắt huyết tinh của Trần Thanh Đế là mỹ đồng, làm ra hết thảy, giúp Trần Thanh Đế một cái đại ân.
- Oanh!
Hai con ngươi màu hồng phấn của Trần Thanh Đế, toàn thân rung mạnh, ma khí đang không ngừng bị áp chế, một tia thanh minh kia, không ngừng trở nên khổng lồ.
Ào ào...
Mồ hôi lạnh trên ót Trần đại thiếu xoát xoát chảy xuống. Hắn đã thanh tỉnh hơn phân nửa, kinh hãi không thôi.
Nhập ma!
Thiếu một chút nữa liền nhập ma rồi.
Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, hắn một mực bồi hồi ở biên giới nhập ma, một tia thanh minh đang không ngừng giãy dụa, mới không có nhập ma.
Hơn nữa, vừa lúc đó, Trần Thanh Đế nghe được Bùi Ngữ Yên hát, làm cho tinh thần hắn chấn động.
Du đãng trên đường phố náo nhiệt, cuối cùng đi tới ngoài cửa tiệm thuê băng đĩa, thấy được bộ dáng của Bùi Ngữ Yên trong tiệm thuê băng đĩa.
Cảnh này khiến Trần Thanh Đế không ngừng hồi tưởng.
Ngay sau đó, bọn người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, ngộ nhận con mắt huyết sắc của Trần Thanh Đế là mỹ đồng, ở một bên lải nhải, lại là thần tượng, lại là cúng bái.
Tâm tình của Trần Thanh Đế đột nhiên buông lỏng, bình tĩnh lại.
Hơn nữa, video là mấu chốt kia tạm dừng, cùng với thiếu nữ nhận ra Trần đại thiếu, ở trước mặt Trần Thanh Đế, không ngừng nhắc tới tên của hắn.
Vì vậy, Trần Thanh Đế thời gian dần qua khôi phục.
Mà bọn người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, hoàn toàn chính xác là giúp Trần đại thiếu một cái đại ân.
Nếu như không phải bọn hắn ở một bên líu ríu, nhất là Hạo Quý, vẫn nói chuyện với Trần đại thiếu hắn, coi như là có video, hiệu quả cũng sẽ không lớn như vậy.
- Không nên quấy rầy ta, chờ một lát...
Trần Thanh Đế quay đầu, nhìn bọn người Hạo Quý, dùng đến thanh âm hơi khàn khàn, nói ra:
- Cảm ơn!
Cám ơn?
Bọn người Hạo Quý, lập tức trợn tròn mắt.
Choáng nha, không có việc gì ngươi cám ơn chúng ta làm gì?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Thanh Đế này, thật sự đã bị kích thích? Bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ?
- Cái kia... thần tượng, anh không cần cám ơn chúng ta.
Tuy Hạo Quý không biết Trần Thanh Đế đang làm cái gì, nhưng đây không phải hắn quan tâm, mỹ đồng mới là hắn muốn:
- Anh chỉ cần nói cho em, mỹ đồng của anh mua ở nơi nào, kia mới thật sự là trọng yếu.
- Đừng nói chuyện.
Bặc Giới Sáp kéo Hạo Quý, thấp giọng nói ra:
- Ngươi không nghe thấy, Trần Thanh Đế bảo chúng ta không nên quấy rầy hắn, đợi lát nữa đã.
- Ách... A!
Hạo Quý vốn là sững sờ, xoa xoa đôi bàn tay, không nói thêm gì nữa.
Đồng thời, ở ánh mắt Hạo Quý ý bảo, bọn hắn vây Trần Thanh Đế lại. Ai dám tới gần, trực tiếp dùng ánh mắt uy hiếp, để cho người khác xéo đi.
Bọn người Hạo Quý ở vùng này, bề ngoài giống như rất lợi hại, những người khác cũng chỉ là đứng xa mà nhìn.
Hiếu kỳ a.
Hai nam hai nữ, có hai cái là người đại danh, ở chỗ này vây quanh một người, còn không cho người khác tới gần, cái này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Có thể không hiếu kỳ sao?
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế biết rõ, thân phận bọn người Hạo Quý, quyết không đơn giản rồi. Bất quá, Trần đại thiếu không có thời gian đi đa tưởng.
Chỉ cần không có người quấy rầy Trần đại thiếu hắn, cái kia là đủ rồi.