- Ta ngoại trừ có quyền nói cho ngươi biết tên của ta ra, sự tình khác đều không thể nói.
Lão giả khoan thai cười cười, nói ra:
- Ta tên là Ngô Tranh Vanh.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế ho khan hai tiếng, nhịn không được nhìn xem thường, oán thầm không thôi: Ai muốn biết ngươi tên là gì?
Ngô Tranh Vanh?
Không chính vinh?
Ngươi lớn lên không có mặt mũi, còn chạy đến đây làm cái gì?
- Vị hôn thê của ngươi đã đến.
Đúng lúc này, lão giả Ngô Tranh Vanh trầm giọng nói ra:
- Không nên nói cho bất luận kẻ nào về sự tình có quan hệ tới sự hiện hữu của ta.
Nói xong, thân thể Ngô Tranh Vanh khẽ động, rất nhanh ly khai.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là ẩn núp.
- Thanh Đế!
Ngô Tranh Vanh vừa rời đi, thanh âm hưng phấn pha lấy lo lắng của Bùi Ngữ Yên vang lên.
- Ngữ Yên, em không sao chứ?
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy lên nghênh đón, nhìn Bùi Ngữ Yên từ trên xuống dưới, phát hiện không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Về phần lão bà tử trong miệng Ngô Tranh Vanh kia, Trần đại thiếu không có chứng kiến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Bùi Ngữ Yên cũng không biết.
Ai cứu nàng, Bùi Ngữ Yên sẽ không biết.
- Thanh Đế, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thua thiệt nhìn Trần Thanh Đế, nước mắt chảy xuống:
- Đều tại em, đều là vì em.
- Tại sao phải trách em? Trách cũng chỉ có thể trách sư phụ em ích kỷ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Anh giết sư phụ của em, em sẽ không oán hận anh chứ?
- Không biết.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nói:
- Em chỉ là rất thương tâm, đau lòng, tại sao sư phụ lại đối đãi em như vậy?
- Phàm là con người, đều có mặt ích kỷ.
Trần Thanh Đế vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Hiện tại tốt rồi, em có thể giải thoát rồi.
- Giải thoát?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, trong con ngươi hiện lên vẻ lo lắng.
- Thanh Đế, kỳ thật... kỳ thật em chính là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết, đêm hôm đó, bị anh xé y phục cũng là em...
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, cẩn thận nói:
- Thanh Đế, em...
- Anh biết rõ.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, lắc đầu nói ra:
- Chuyện này cứ như vậy đi qua, anh không muốn tiếp tục truy cứu.
Trần đại thiếu không biết chuyện gì xảy ra cùng Bùi Ngữ Yên lúc trước, nhưng, hắn lại biết, Bùi Ngữ Yên vì Trần Thanh Đế hắn, thời điểm đối mặt với sư phụ nàng, lựa chọn khuất phục.
Mục U Lam dùng tánh mạng của Trần đại thiếu hắn, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Bùi Ngữ Yên vì bảo trụ tánh mạng của Trần Thanh Đế, lựa chọn khuất phục.
Dĩ vãng thế nào, đã xảy ra mấy thứ gì đó, Trần đại thiếu không biết, nhưng mà, có một điểm hắn có thể khẳng định, hiện tại Bùi Ngữ Yên là thật tâm yêu hắn.
Một nữ nhân, cam nguyện chết vì ngươi, nữ nhân như vậy, yêu ngươi bao nhiêu?
Không cần nói cũng biết.
Điểm này, cũng đã đủ rồi.
- Đợi diệt trừ đồ đệ của Thanh Bang cung phụng, chúng ta trở về.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra.
Đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Thanh Đế...
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thành thật, quật cường, kiên định nói:
- Em muốn cùng đi với anh, em không muốn lại không thấy được anh.
- Đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Gọi một chiếc taxi, Trần đại thiếu và Bùi Ngữ Yên đi vào tầng ngầm gara khách sạn, lái BMW màu trắng chạy tới tổng bộ Thanh Bang.
Giết!
Là phải giết.
- Thanh Đế, bên trong không có người.
Tổng bộ Thanh Bang, bên ngoài biệt thự của cung phụng trưởng lão, Bùi Ngữ Yên nhẹ nhõm lẻn vào, nhíu mày nói:
- Hắn không phải là biết rõ, sư phụ của hắn đã bị giết, nên đào tẩu rồi chứ?
- Được rồi, chúng ta đi về trước, muốn giết hắn, chỉ cần tìm được, là có thể chém giết.
Thần thức của Trần Thanh Đế tản ra, đem trọn cái tổng bộ Thanh Bang, tất cả đều dò xét một lần, cũng không có phát hiện đồ đệ của cung phụng trưởng lão.
- Vâng.
Đối với cái này, Bùi Ngữ Yên cũng không có bất kỳ ý kiến.
Lặng yên ly khai tổng bộ Thanh Bang, về tới BMW màu trắng của mình, Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, bởi vì, lúc này điện thoại vang lên.
- Thần tượng, anh ở đâu...
Điện thoại vừa nối thông, thanh âm Hạo Quý truyền ra. Bất quá, bên trong thanh âm của hắn, tràn đầy vẻ lo lắng.
Hình như là gặp nguy hiểm gì, hướng Trần Thanh Đế cầu cứu.
- Sự tình gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghe xong một hồi, trầm giọng nói ra:
- Không nên gấp gáp, hiện tại ta đuổi đi qua, rất nhanh sẽ tới.
Trước kia Hạo Quý thế là giúp Trần đại thiếu một cái đại ân, hiện tại Hạo Quý hướng hắn cầu cứu, bất kể là nguy hiểm gì, Trần đại thiếu cũng phải đi hỗ trợ.