TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 154: Cầm Tử Nha

Hợp Hoan thần công nói đến cùng là một loại công pháp dâm tà, khí thế phóng ra sau khi tu luyện Hợp Hoan thần công dâm tà quỷ dị. Võ giả bình thường bị bao phủ trong đó, nếu duy trì không nổi trong đầu sẽ ảo giác sinh ra thành rừng, đương trường lộ ra trò hề.

Nhưng là Lâm Minh, võ đạo chi tâm dị thường kiên định, hơn nữa hắn tu luyện chính là Hỗn Độn Cương Đấu kinh chí cương chí dương. Bản thân chân nguyên dày đặc vô cùng, khí thế võ đạo cũng là xích sắt ngăn sông, bất động như núi. Cho nên, những ảo giác này đối với hắn mà nói căn bản là trò nhảm nhí.

Đừng nói Âu Dương Địch Hoa tu vi chỉ Ngưng Mạch kỳ, dù hắn đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Lâm Minh cũng có thể ứng phó.

Vì thế, hiện trường liền xuất hiện trạng thái như vậy. Mặc cho Âu Dương Địch Hoa thúc giục khí thế như thế nào, Lâm Minh căn bản không chút động tâm, cảnh này khiến cho Âu Dương Địch Hoa thoạt nhìn liền giống như một thằng hề!

Mọi người sau khi phát hiện một màn này đều tròn mắt, đối mặt khí thế áp bách của Âu Dương Địch Hoa, Lâm Minh rồi lại như không có cảm giác.

Cái này cũng quá vẽ mặt rồi hả!

Bạch Tĩnh Vân trong đám người lúc này ngây ra nhìn bóng dáng Lâm Minh, nàng đồng dạng không nghĩ tới dưới loại áp lực khủng bố này Lâm Minh lại hoàn toàn giống như bình thường, trong ung dung mang theo một luồng khí thế bễ nghễ hết thảy!

Áp bách của Âu Dương Địch Hoa đối với Lâm Minh mà nói liền giống như mây bay mạng nhện, có thể thoải mái phất đi.

Bất kể là lúc trước chiến đấu với Trương Quan Ngọc hay là hiện tại khí thế của Lâm Minh đều vô cùng sắc bén, vô kiên bất tồi. Giống như trường thương, chém hết mọi thứ.

Khoảnh khắc đó, nhịp tim Bạch Tĩnh Vân không hiểu sao trở nên nhanh hơn.

Bình thường trầm ổn nội liễm, bất động như sơn.

Khi chiến đấu mũi nhọn hiện thế, kinh diễm thiên hạ.

Có lẽ... Hắn... Có thể thắng!

Nghĩ đến đây, tay của Bạch Tĩnh Vân không kìm nổi nắm chặt vạt áo, hô hấp hơi hơi dồn dập.

Chỉ là góc nàng đứng lúc này tương đối khuất, không ai chú ý đến biểu tình của nàng, bao gồm cả Mộ Dung Tử một mực nghiêng đầu ngồi ở bên cạnh nàng.

***

Lâm Minh trên thao trường càng ung dung, Âu Dương Địch Hoa lại càng mất hết mặt mũi.

Một số người đều cảm thấy không nhìn được nữa, hôm nay Âu Dương Địch Hoa nên làm thế nào kết thúc?

Người địa vị đến loại trình độ này, coi trọng nhất chính là thể diện. Lâm Minh đây là trắng trợn đánh mặt!

- Lâm Minh cũng quá biến thái, tuy nhiên ta cảm thấy hắn không nên nhằm vào như vậy đối với khí thế của Âu Dương Địch Hoa. Thoáng khuất phục một chút, để Âu Dương Địch Hoa có thể hạ đài.

Có người lén nghị luận.

- Khuất phục?

Mộ Dung Tử vừa khéo nghe được, bĩu môi cười lạnh:

- Lâm Minh nếu là thật sự khuất phục, nếu là hắn thật sự không chống được khí thế của Âu Dương Địch Hoa, Âu Dương Địch Hoa khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Lâm Minh. Sẽ làm cho Lâm Minh giống những kẻ miệng đầy nước miếng, ánh mắt ngây dại vừa rồi lộ hết vẻ xấu, giống như một con heo vậy.

Bầu không khí càng ngày giương cung bạt kiếm, sự tình đến nước này đã không thể kết thúc.

Mà đúng vào lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng. Tiếng cười này hùng hậu dị thường, khi mới xuất hiện còn dường như ở rất xa, trong nháy mắt liền vang lên bên tai mọi người.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một nam nhân mặc trường bào phiêu dật như nước chảy, trong ngực ôm một cây trường cầm xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nam nhân này dáng người thon dài, mày rậm mắt sáng, chỉ là tùy ý đứng như vậy, toàn thân tự nhiên lộ ra một luồng khí chất phiêu dật xuất trần, khiến người không kìm nổi lòng sinh cảm giác kính sợ.

Sau khi người này vừa xuất hiện, áp lực Âu Dương Địch Hoa phóng ra đột nhiên tiêu tan. Không hề nghi ngờ, thực lực người này cường đại hơn Âu Dương Địch Hoa rất nhiều.

- Phủ... Phủ chủ?

Tần Hạnh Hiên trong lòng kinh hãi, nàng cũng rất ít nhìn thấy phủ chủ của Thất Huyền võ phủ. Người này hành tung mơ hồ không chừng, thực lực tinh thâm vô cùng. Hắn đã dừng lại ở Hậu Thiên đỉnh phong thật lâu, nghe nói đã nửa chân bước vào Tiên Thiên.

Nhìn nam nhân trường cầm này đột nhiên xuất hiện, khóe miệng Âu Dương Địch Hoa co giật một cái, thân thể thu liễm khí thế. Nam nhân trcầm này chính là phủ chủ của Thất Huyền võ phủ Cầm Tử Nha.

Cầm Tử Nha người này trước khi gia nhập Thất Huyền cốc chỉ là một nhạc sĩ, sau này ông bái vào Cầm tông Thất Huyền cốc, khi đó đã hơn hai mươi tuổi.

Cầm Tử Nha hai mươi tuổi mới tập võ, bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim luyện võ của võ giả. Dù là như thế, ông lại cũng ở ba mươi mốt tuổi tiến vào Ngưng Mạch kỳ, ba mươi sáu tuổi bước vào Hậu Thiên, bốn mươi lăm tuổi đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong.

Thiên tài như thế, ngay cả trưởng lão của Thất Huyền cốc đều lâm vào khiếp sợ. Tuy nhiên bỏ lỡ thời kỳ tập võ hoàng kim chung quy là một tổn thất lớn, Cầm Tử Nha vào lúc thoát thai hoán cốt, bước vào Tiên Thiên gặp phải bình cảnh thật lớn. Hiện giờ ông du lịch bốn phương, kiêm nhiệm phủ chủ Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc, là muốn trong du lịch lại tìm kiếm đột phá ở tâm cảnh và cầm nghệ.

- Âu Dương công tử, nể mặt bản nhân, chuyện hôm nay cho qua, thế nào?

Cầm Tử Nha mỉm cười nói, thanh âm của ông mang theo một luồng lực tương tác kỳ dị, khiến người nghe như cây đón gió xuân.

Âu Dương Địch Hoa hơi hơi trầm mặc, nói:

- Cầm phủ chủ nói vậy, ta tự nhiên sẽ không truy cứu.

Cầm Tử Nha đưa ra bậc thang, Âu Dương Địch Hoa đương nhiên sẽ thuận thế bước xuống. Đối với Cầm Tử Nha người này, Âu Dương Địch Hoa cũng có vài phần kính sợ. Một khi Cầm Tử Nha bước vào Tiên Thiên, đó chính là trưởng lão rồi. Với thiên phú của ông ở cầm nghệ, không nhất định sẽ không vượt qua thúc thúc của hắn.

- Lâm tiểu huynh đệ, đây là đưa cho ngươi.

Cầm Tử Nha nói xong cổ tay khẽ run lên. Cũng không thấy rõ động tác của ông thế nào, một cây linh chi toàn thân đỏ thẫm như máu, cỡ bàn tay trẻ con liền xuất hiện trong tay.

Rồi sau đó Cầm Tử Nha tiện tay vung lên, Huyết Linh Chi như có linh tính bay về phía Lâm Minh.

Huyết Linh Chi năm trăm năm!

Lâm Minh sau khi đón lấy Huyết Linh Chi, cảm nhận được dòng khí khí huyết nồng đậm từ trên tay truyền đến, trái tim không kìm nổi đập điên cuồng.

Huyết Linh Chi năm trăm năm cực kỳ quý báu, chỉ có đại tông môn thông qua bí pháp mới có thể đào tạo, hơn nữa tỷ lệ sống rất thấp.

Đại đa số Huyết Linh Chi vào lúc ba trăm năm tuổi liền đi đến cuối, không ngắt lấy sẽ chết héo. Huyết Linh Chi ba trăm năm sẽ lớn đến cỡ chậu rửa mặt, là thánh dược cực phẩm của thế gian.

Loại Huyết Linh Chi này đã là quý báu phi thường. Huyết Linh Chi năm tuổi cao hơn ở thế gian đã rất khó tìm được rồi, chỉ có trong một số Linh sơn và đại tông môn linh khí đầy đủ mới có thể tìm được.

Nếu như Huyết Linh Chi năm tuổi qua ba trăm năm, tinh hoa của nó ngược lại sẽ bắt đầu dày đặc nén ép. Huyết Linh Chi bốn trăm năm chỉ lớn bằng gầu nước, mà Huyết Linh Chi năm trăm năm thì thu nhỏ bằng cỡ bàn tay trẻ con.

Tuy rằng thể tích thu nhỏ nhưng tinh hoa lại nén ép, loại Huyết Linh Chi này có thể bổ sung huyết khí trong cơ thể, khiến võ giả khí huyết tràn đầy, khí lực cũng theo đó tăng trưởng.

Huyết Linh Chi năm trăm năm là thánh dược mà võ giả loại lực lượng tha thiết ước mơ.

Mọi người ở đây nhìn thấy Huyết Linh Chi mơ hồ tỏa ánh sáng đỏ đều không kìm nổi động lòng. Một ít người thậm chí nuốt nuốt nước miếng. Loại thánh dược này, có tiền cũng không mua được.

Lúc trước khi Vương công công truyền lệnh cho Lâm Minh, hứa bốn loại phần thưởng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, Huyết Linh Chi năm trăm năm, Bích Linh đan, Tịnh Thể Linh Dịch. Phần thưởng tuy kinh người, nhưng lại không có mấy người cho rằng Lâm Minh có thể giành được. Mà hiện tại, Lâm Minh đã lấy được hai loại rồi, hai loại sau chỉ sợ cũng vô cùng có khả năng.

Điều này làm cho mọi người vừa ghen tị lại vừa bất đắc dĩ. Thực lực người ta bày ra ở đó, bọn họ cũng không có lời gì để nói.

Lâm Minh hai tay nâng Huyết Linh Chi, cung kính thi lễ với Cầm Tử Nha, nói:

- Tạ ơn phủ chủ.

- Ha ha, không cần cảm tạ ta. Linh chi này cũng không phải của ta mà là Thất Huyền cốc phát xuống, làm phần thưởng ban cho đệ tử thiên tài. Khảo hạch ta đặt ra ngươi đã thông qua rồi, Huyết Linh Chi này chính là ngươi nên được.

Lâm Minh đem Huyết Linh Chi thu vào Tu Di giới, mà Phích Lịch Tà Hỏa châu lúc trước hắn cũng thuận thế thu lại. Hạt châu này hắn đương nhiên không định trả lại Âu Dương Địch Hoa. Hắn đoán chắc Âu Dương Địch Hoa vì thể diện cũng không có khả năng đòi hắn. Huống chi, Âu Dương Địch Hoa chỉ sợ cũng không nguyện ý thừa nhận hạt châu này là hắn đưa cho Trương Quan Ngọc.

Âu Dương Địch Hoa tự nhiên chú ý tới động tác của Lâm Minh, điều này làm cho sắc mặt hắn càng thêm âm trầm: “Lâm Minh a Lâm Minh, ngươi tham Phích Lịch Tà Hỏa châu này cũng phải biết dùng mới được. Ta chờ lúc ngươi thí nghiệm lung tung tự nổ chết mình mới tốt!”.

Bởi vì Trương Quan Ngọc và Lâm Minh quyết chiến, yến hội nguyên bản đã hoàn toàn mất ý nghĩa, phủ chủ Thất Huyền võ phủ Cầm Tử Nha xuất hiện lại khiến không khí hiện trường đạt tới một cao trào.

Phủ chủ của Thất Huyền võ phủ đối với võ giả của giới tu võ mà nói cũng giống như là hoàng đế đối với dân chúng, có quyền uy vô thượng. Huống chi người này thực lực có một không hai Thiên Vận quốc, dù là những võ giả Hậu Thiên lâu đời như Mộc Dịch, Uông Toàn Cơ ở trước mặt Cầm Tử Nha cũng kém rất xa.

Âu Dương Địch Hoa lúc này đã hoàn toàn không có hứng thú ở lại, hắn nhẫn nại nói vài câu khách sáo với Cầm Tử Nha sau đó phất tay áo rời đi.

Cầm Tử Nha cũng không định ở lâu, ông vốn chính là nhân vật như nhàn vân dã hạc, chỉ uống mấy chén trà xanh cũng liền rời đi.

Một buổi yến hội tuy rằng mục đích nguyên bản đã hoàn toàn trôi theo dòng nước, những người tham gia phần lớn hứng trí bừng bừng, các loại tranh đấu bên trong, có thể nói là cao trào thay nhau nổi lên, nhìn mà bọn họ kêu to đã ghiền.

Đương nhiên, cũng có không ít người tâm tình trầm trọng, tỷ như thập hoàng tử Dương Chấn. Hắn vạn vạn không ngờ tới, Trương Quan Ngọc bị Lâm Minh đánh cho thất bại thảm hại, thậm chí đứt một bàn tay.

Trương Quan Ngọc muốn phế Lâm Minh, kết quả chính mình tàn phế một nửa. Minh hữu hắn vừa lôi kéo liền cứ như vậy xong đời. Hơn nữa Trương Quan Ngọc còn là nút thắt gắn bó quan hệ giữa hắn với Âu Dương Địch Hoa, không có Trương Quan Ngọc, Âu Dương Địch Hoa không nhất định sẽ tiếp tục duy trì hắn.

Nghĩ đến đây trong lòng Dương Chấn đắng ngắt.

Lâm Minh quả thật là khắc tinh trong số mệnh của hắn.

Đương nhiên, còn có người tâm tình càng thêm trầm trọng, chính là gia chủ Trương gia Trương Phụng Tiên của Liên Hợp thương hội.

Khi Trương Quan Ngọc bị đưa về, Trương Phụng Tiên trong lòng khí huyết quay cuồng, sát ý ngập trời, hận không thể lập tức đem Lâm Minh bầm thây vạn đoạn. Nhưng là, hắn cùng Trương Quan Ngọc bất đồng, hắn dù sao là người cầm lái của Liên Hợp thương hội, hắn còn có thể bảo trì lý trí. Hắn rất rõ ràng, hiện tại còn không đối phó được Lâm Minh. Tùy tiện ra tay, xui xẻo tuyệt đối là Liên Hợp thương hội.

Sau khi yến hội kết thúc, Lâm Minh liền về đến chỗ ở của hắn ở Thất Huyền võ phủ. Hắn rất rõ ràng, lần yến hội này lại thêm hai kẻ địch, Âu Dương Địch Hoa và Liên Hợp thương hội.

Hai phương này chỉ sợ đều hận không thể lập tức đưa mình vào chỗ chét.

Nghĩ đến đây, Lâm Minh tự giễu cười cười. Theo võ đạo tu vi của hắn càng ngày càng cao, kẻ địch hắn đắc tội cũng càng ngày càng cường đại.

Đắc tội nhiều người như vậy cũng không phải Lâm Minh kiêu ngạo hống hách, chủ động trêu chọc bọn họ. Mà là bởi vì giữa những người này có quan hệ ích lợi phức tạp, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân muốn đối phó hắn. Lâm Minh tự nhiên không có khả năng ngửa cổ chịu chết.

Đọc truyện chữ Full