- Hỏa Dị Năng, lại trở nên cường đại rồi, hơn nữa, so với trước kia, còn cường đại hơn quá nhiều.
Bùi Ngữ Yên chứng kiến Hỏa Dị Năng của Trần đại thiếu, tinh thần chấn động, trên mặt càng thêm hưng phấn lên.
Nam nhân của Bùi Ngữ Yên nàng, càng cường đại hơn rồi.
Cái này đối với một nữ nhân mà nói, tuyệt đối là một sự tình vô cùng hưng phấn.
- Liệt Hỏa, thôn phệ!
Thanh âm tràn đầy khinh thường của Trần Thanh Đế vang lên, Liệt Hỏa quanh thân hắn, giống như sóng biển, rất nhanh cuốn tới bọn người Đổng Dĩnh.
Lập tức, bọn người Đổng Dĩnh đã bị Liệt Hỏa nuốt hết.
Về phần Liệt Hỏa của bọn người Đổng Dĩnh, trực tiếp bị tiêu diệt, căn bản là không đủ xem. Hơn nữa, hai Mộc Dị Năng giả khác, thì là đang trợ hỏa!
Mộc sinh Hỏa!
Mà hai Mộc Dị Năng giả kia, lại không cách nào khống chế được Dị năng của mình.
- A!
Bọn người Đổng Dĩnh, ngay ngắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, quần áo lập tức bị đốt lấy, toàn thân tràn ngập Liệt Hỏa. Bất quá, Liệt Hỏa này không phải của bọn hắn, mà là của Trần Thanh Đế.
Cho nên. . . kêu thảm thiết rồi.
Bịch. . .
Dùng Đổng Dĩnh cầm đầu bốn người, ngay ngắn té trên mặt đất, lăn qua lăn lại, hy vọng có thể lợi dụng mặt băng, dập tắt lửa trên người mình.
Chỉ là, khả năng sao?
Hỏa Dị Năng, cũng không phải nước có thể đập tắt, chớ nói chi là Hỏa Dị Năng có linh khí do Trần đại thiếu thi triển đi ra.
- Diệt!
Nhìn thấy bộ dáng bọn người Đổng Dĩnh thống khổ điên cuồng, Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, Liệt Hỏa lập tức trở nên càng thêm mãnh liệt, trong khoảnh khắc, bọn người Đổng Dĩnh hóa thành tro tàn.
Trần đại thiếu lại để cho bọn hắn giảm bớt thống khổ.
Choáng váng!
Mục Lăng Phong trợn tròn mắt, triệt để choáng váng.
Bịch!
Một tiếng trầm đục, hai đầu gối của Mục Lăng Phong trực tiếp quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro, ngoại trừ tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng.
- Không. . . ngươi không thể giết ta, không thể giết ta. . .
Mục Lăng Phong như là phát điên, điên cuồng lắc đầu, nhìn Trần Thanh Đế chậm rãi đi tới, quát:
- Trần Thanh Đế, ngươi không thể giết ta, bằng không thì, mẹ ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, toàn bộ Trần gia các ngươi, cũng sẽ chôn cùng cho ta.
Mục Lăng Phong bên trong điên cuồng, đã mất đi lý trí, hắn căn bản không có nghĩ tới, cho dù giết hắn đi, hắn cũng không tin đây là sự thật?
Lúc này cho dù phóng viên truyền thông thấy được đây hết thảy, thì tính sao?
Trần đại thiếu là thân phận gì, không dám giết Mục Lăng Phong hắn?
Nói đùa gì vậy?
Nếu như Mục Lăng Phong biết rõ mẹ của hắn, đã bị Trần Thanh Đế giết. Hắn sẽ càng thêm tuyệt vọng. Mục Lăng Phong không có Mục U Lam bảo hộ, hắn ngay cả cái rắm cũng không phải.
- Bùi Ngữ Yên, van cầu ngươi, cứu ta, thả ta một lần, thả ta một lần. . .
Mục Lăng Phong quên Bùi Ngữ Yên cùng hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Vì mạng sống, Mục Lăng Phong điên cuồng.
- Ta và ngươi ở lần trước, đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không hề thiếu nợ các ngươi cái gì.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói.
- Ân đoạn nghĩa tuyệt, không. . . không thể, ngươi là đồ đệ của mẹ ta, ta là sư huynh của ngươi, ngươi không thể không cứu ta.
Mục Lăng Phong điên cuồng quát:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi là tiện kỹ nữ, lúc trước là đồ đê tiện nào cận kề cái chết không đồng ý hôn sự cùng Trần Thanh Đế?
- Là ai cứu ngươi, ngươi là tiện kỹ nữ vong ân phụ nghĩa, lẳng lơ, đồ đê tiện. . .
Hai mắt Mục Lăng Phong sung huyết, tru lên nói:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi chính là một tiện kỹ nữ, con hát vô tình, kỹ nữ không nghĩa, nói đúng là Bùi Ngữ Yên ngươi...
Bùi Ngữ Yên là quốc tế toàn năng siêu sao, coi như là một con hát hiện đại a!
- Coi như các ngươi giết ta, mẹ ta cũng quyết sẽ không bỏ qua các ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết, tất cả mọi người sẽ chôn cùng ta.
Mục Lăng Phong diện mục dữ tợn, kích động vô cùng quát:
- Thả ta, các ngươi mới có thể sống sót, nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết. . . toàn bộ đều phải chết.
- Mẹ ta, quyết sẽ không bỏ qua các ngươi, các ngươi đều phải chết, đều phải chết. . .
Mục Lăng Phong từ trên mặt đất bò lên:
- Bùi Ngữ Yên ngươi cái tiện kỹ nữ này, còn phế vật Trần Thanh Đế ngươi nữa, tất cả mọi người các ngươi ở đây, toàn bộ đều phải chết, tất cả đều chết không yên lành.
- Lời của ngươi quá nhiều.
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, hừ lạnh một thân, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của Mục Lăng Phong, hạ giọng nói ra:
- Mẹ của ngươi Mục U Lam, đã chết, bị ta giết.
- Không. . . Không có khả năng. . .
Trong miệng Mục Lăng Phong, phun ra máu tươi, trong hai tròng mắt, tràn đầy không tin, hắn căn bản là không thể tin được.
- Không, tuyệt đối không có khả năng, không có khả năng...
Mục Lăng Phong liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, tinh thần ngốc trệ, ở vào kề cận cái chết:
- Ta còn có ba, ba của ta. . . hắn. . . hắn không biết. . . Không biết. . . sẽ không bỏ qua. . . bỏ qua ngươi. . . các ngươi!
Bịch!
Mục Lăng Phong ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình, trên mặt hắn là khiếp sợ, tuyệt vọng, không tin, nở một nụ cười, dáng tươi cười âm độc.
Mặc dù nói, Mục Lăng Phong không biết cha mình là ai, cũng nhiều lần hỏi qua Mục U Lam, lại mỗi một lần, đều không có được đáp án.
Chỉ bằng Mục U Lam, là không thể nào sinh ra Mục Lăng Phong a.
Cha!