Lúc này bị ngươi phát hiện, là chúng ta thất bại, chúng ta sẽ trả về chỗ cũ.
Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không biết các hạ có thể thả chúng ta một lần không?
- Trả về chỗ cũ? Tốt, không cần có bất kỳ thay đổi nào.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Tốt!
Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa liếc nhau, thân thể khẽ động, rất nhanh bỏ lại tất cả vật phẩm mà bọn hắn lấy về chỗ cũ.
Giống như là, căn bản không có động đậy qua vậy.
Sau một lát, Hàn Liệt và Hàn Hỏa lại tới phòng khách, ánh mắt ngay ngắn rơi vào trên người Trần đại thiếu.
Bọn hắn không thể không nghĩ tới chạy trốn, nhưng mà, bọn hắn cũng tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế dám để cho bọn hắn làm như thế, khẳng định không sợ bọn họ đào tẩu.
Điều này cũng ý nghĩa, bọn hắn căn bản là trốn không thoát.
Vèo...
Lúc này, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, một phát bắt được hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, lập tức, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra biệt thự.
Bang bang!
Hai tiếng trầm đục, sau khi ly khai biệt thự rất xa, hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa bị ném trên mặt đất, bị ném đến thất điên bát đảo.
- Nói đi, các ngươi là người nào?
Trần Thanh Đế nhìn hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, lại một lần nữa, nhàn nhạt hỏi:
- Đến từ địa phương nào?
Sau khi kiến thức thực lực của Trần đại thiếu, hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, cảm thấy trong lòng xiết chặt.
Nhanh!
Thật sự là quá nhanh.
Mạnh!
Quá mạnh!
- Nếu chúng ta không nói thì sao?
Sắc mặt Hàn Liệt ngưng trọng nói.
- Không nói?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi là anh em ruột thịt, hẳn là đến từ Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch a?
- Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Hàn Liệt, hiện lên một tia chấn kinh, trên mặt lại cười lạnh không thôi:
- Các hạ, ngươi xem điện ảnh và tiểu thuyết nên bị nhiễm sao?
Con mẹ nó, làm sao ngươi biết?
Hàn Hỏa ở một bên, suýt nữa thốt ra, bất quá, hắn lại nhịn được, cúi đầu.
Tâm tính!
Hàn Hỏa còn không bằng đại ca Hàn Liệt của hắn a.
- Có lẽ là bị nhiễm, bất quá... các ngươi thật sự không muốn nói sao?
Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng kiên định của hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa kia, mỉm cười nói ra:
- Nể tình các ngươi còn có điểm mấu chốt, các ngươi đi đi.
- Cái gì... cứ như vậy thả chúng ta đi?
Hàn Hỏa nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Cứ như vậy thả?
Kháo... Cái này quá không hợp Logic, không khoa học đi à nha?
- Như thế nào? Không muốn rời đi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Không muốn rời đi, vậy thì lưu lại, nói cho ta biết các ngươi đến cùng là người nào, sau đó, ta đưa các ngươi đi cục cảnh sát.
- Cái kia... ngươi đã hiểu lầm, đã hiểu lầm.
Hàn Liệt kéo tay Hàn Hỏa, vẻ mặt cười làm lành nói:
- Chúng ta bây giờ đi, hiện tại đi.
Nói xong, Hàn Liệt kéo tay Hàn Hỏa, rất nhanh ly khai.
- Đại ca, chúng ta cứ như vậy được thả sao? Người kia là người nào, sao dễ nói chuyện như vậy? Vậy mà không có báo cảnh sát bắt chúng ta?
- Cho dù không bắt chúng ta, cũng phải hảo hảo đánh chúng ta một chầu a, tên kia thật là kỳ quái.
- Câm miệng!
- Vâng.
- Đúng rồi đại ca, lần này cái gì cũng không có lấy tới, cứ như vậy trở về, như vậy là không đúng quy củ? Cái này không tốt lắm a.
- Anh bảo em câm miệng.
- Vâng... Đại ca, nếu không chúng ta lặng yên trở lại, cho dù là hái một đóa hoa cũng được, so với phá quy củ vẫn tốt hơn.
- Anh bảo em câm miệng!
- Cái kia... Được rồi!
Tuy hai huynh đệ Hàn Hỏa và Hàn Liệt đi rất xa, thanh âm cũng rất thấp, nhưng không có giấu diếm được lỗ tai của Trần đại thiếu, từng câu từng chữ đều không có bỏ sót.
Trần đại thiếu, quyết đoán bị hai huynh đệ này trêu chọc nở nụ cười.
Nhất là lão nhị Hàn Hỏa.
Tinh thần nghề nghiệp đúng là rất lớn.
Đến lúc này rồi, lại vẫn nghĩ đến tay không đi về không hợp quy củ, coi như là hái đi một đóa hoa, cũng tốt hơn so với phá quy củ?
Lợi hại a.
Càng làm cho Trần đại thiếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, hai người này, vậy mà không biết hắn.
Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, tên tuổi của Trần Thanh Đế gần đây là rất lợi hại a.
- Xem phản ứng của bọn hắn, có lẽ là Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch. Ít nhất, cũng là một loại Môn phái Thần Thâu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới trên địa cầu, cũng tồn tại môn phái như vậy.
Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch?
Tu Chân giới ở kiếp trước của Trần Thanh Đế, đây chính là tồn tại có thật.