Không lên, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Ta sẽ để cho hai phần ba nhân thủ đi lên.
Trầm ngâm một lát, Trí Vương mở miệng, ở trước mắt cuối cùng này, hắn không muốn buông tha.
Bất quá, muốn cho Trí Vương hắn lâm vào chỗ chết, đó là không có khả năng.
- Muốn lên, theo ta đi lên.
Vẻ mặt Đinh Cuồng không kiên nhẫn nói:
- Thời gian không sai biệt lắm, để cho đối phương đợi lâu như vậy, là thời điểm động thủ.
Kế tiếp, Trí Vương để lại một phần ba, thậm chí chỉ là bộ phận bảo hộ hắn. Những người khác, ở dưới sự dẫn dắt của Đinh Cuồng, rất nhanh vọt vào trong trang viên.
- Chỉ sợ ngững người này có đi không về rồi.
Nhìn thấy Đinh Cuồng mang người tiến vào trang viên, Trí Vương trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Nhiều mạng người như vậy, với tư cách thăm dò, ta thật đúng là có đủ phách lực.
Thăm dò!
Ở thời khắc này, Trí Vương y nguyên không tin Đinh Cuồng.
- Làm tốt tùy thời chuẩn bị ly khai, một khi phát hiện sự tình không ổn, lập tức lui lại.
Sắc mặt Trí Vương ngưng trọng, hạ giọng nói ra.
Người bị Trí Vương phái ra, tất cả đều là cao thủ bình thường, thực lực cũng có một chút, ở bình thường dùng binh khí đánh nhau, những người này đại khái chỉ là nhân vật pháo hôi.
Chết rồi.
Trí Vương cũng không đau lòng.
Cao thủ chân chính, tất cả đều bị Trí Vương giữ lại.
- Ta bỏ ra mạng của những người kia làm đại giá, Phó Dịch, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi ý định lúc nào động thủ.
Trí Vương nhìn trang viên phía xa, trên mặt tục tằng lộ ra dáng tươi cười âm trầm.
Tuy âm trầm, nhưng nhìn về phía trên cũng rất có hào khí.
Hết cách rồi, tướng mạo của Trí Vương thật sự là. . . quá tục tằng.
- Đinh Cuồng, cái tên phản đồ kia đã đến, các huynh đệ, cùng ta giết!
Phó Dịch nhìn thấy Đinh Cuồng dẫn người đến, không có nhìn thấy Trí Vương, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như Trí Vương cùng theo đến, đó mới là ngoài ý muốn.
Chỉ nghe Phó Dịch hét lớn một tiếng, đứng mũi chịu sào, rất nhanh xông tới, người hắn mang đến, nguyên một đám cầm trường đao trong tay, theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc, sát phạt nổi lên bốn phía, chiến đấu kịch liệt.
- Các huynh đệ, giết!
Thiết Kim Cương cầm quan đao trong tay, áo cỡi ngoài, lộ ra làn da ngăm đen như sắt, nổi giận gầm lên một tiếng, mang người giết vào.
Sáu gã đường chủ khác, nhìn thấy một màn này, cũng không có nhàn rỗi, ngay ngắn động thủ.
Về phần Đoạn Phàm thì đứng ở cách đó không xa nhìn xem, mà Bạch Ngọc Đông thì là cảnh giác nhìn bốn phía.
Người Thanh Bang đến, tuy thực lực không mạnh, nhưng mà, người của bọn hắn rất đông, mà một phương của Đoạn Phàm, nhân số thật sự là quá ít.
Một phương của Đoạn Phàm quyết đoán rơi xuống hạ phong.
Mặc dù sức chiến đấu của Thiết Kim Cương không tệ, nhưng cuối cùng là đơn quyền khó địch tứ thủ, bị hơn mười người Thanh Bang vây quanh, ở đâu là đối thủ a.
Chỉ một lát sau, trên người Thiết Kim Cương cũng đã xuất hiện mấy vết đao.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, Đinh Cuồng, lão tử róc xương ngươi.
Thiết Kim Cương đánh bay mấy người, rốt cục chạy ra khỏi vây quanh, nổi giận gầm lên một tiếng, mục tiêu nhắm ngay Đinh Cuồng.
Người Phó Dịch mang đến, cũng rất ra sức, bất quá, bọn hắn trực tiếp bỏ qua Đinh Cuồng, chỉ điên cuồng diệt sát thành viên Thanh Bang.
Thành viên Thanh Bang, bọn hắn muốn một tên cũng không để lại!
- Thiết Kim Cương, cẩn thận!
Đột nhiên, Phó Dịch phát ra một tiếng gầm rú, thân thể khẽ động, rất nhanh vọt tới bên người Thiết Kim Cương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đinh Cuồng:
- Đinh Cuồng, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là một tên phản đồ, phản bội Đoạn Thiên Môn, hôm nay, Phó Dịch ta sẽ giết ngươi.
- Ít nói nhảm đi, lão tử cũng muốn giết ngươi.
Đinh Cuồng duỗi tay gạt đi máu tươi trên mặt, vô cùng âm trầm nói:
- Phó Dịch, chỉ bằng chút người ấy của các ngươi, cũng muốn phản kháng? Đều đi chết đi.
- Phó Dịch, nguyên lai ta thật sự oan uổng ngươi.
Thiết Kim Cương hét lớn một tiếng, nói ra:
- Phó Lão Đại, qua nay ngày sau, lão tử mời ngươi uống rượu.
- Ha ha, một lời đã định.
Phó Dịch giương giọng cười to, trong con ngươi, lại hiện lên một tia sát cơ: Ngu xuẩn, thực là một đại ngu xuẩn.
Bất quá. . . Lão tử thích ngu bức như vậy.
Bang!
Thiết Kim Cương đưa lưng về phía Phó Dịch, đột nhiên quay người, rất nhanh dùng quan đao trong tay, ngăn cản một đao mà Phó Dịch chém tới hắn kia.
- Phó Dịch, thực cho rằng lão tử là ngu xuẩn sao? Ta xem ngu xuẩn chính là ngươi.
Thiết Kim Cương tức giận quát:
- Muốn giết ta, ngươi cái ngu xuẩn này, còn chưa đủ tư cách!
Phốc!
Lúc này, phần bụng của Thiết Kim Cương xuất hiện một lỗ hổng, máu tươi xì ra.
- Chẳng lẽ ngươi không phải ngu xuẩn sao?
Đinh Cuồng dẫn theo đao nhỏ máu, nhìn Thiết Kim Cương, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.
- Phó Lão Đại, ngươi. . .
- Phó Lão Đại, đây là ý gì?
Sáu tên đường chủ đang chinh chiến khác, nhìn thấy Phó Dịch đột nhiên ở sau lưng đánh lén Thiết Kim Cương, ngay ngắn phát ra thanh âm kinh hô, nộ khí trùng thiên.
- Cút ngay cho ta!