TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 604: Không Xuống Chơi Ư?

Lâm Minh cầm Tử Huyễn thương, mũi thương chỉ thẳng Diêm Si, sắc mặt Diêm Si lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Bố trí chiến thuật tỉ mỉ, lại vận dụng Chiến Linh, đã dùng tới một đòn mạnh nhất, nhưng vẫn thất bại, tiếp tục đánh, có thể đoán được kết quả!

- Lâm Minh, dừng lại đây, đừng nên ép ta!

Diêm Si cầm kiếm, cắn răng nói.

- Ép ngươi?

Lâm Minh mỉm cười.

- Ngươi nói đùa? Khi ba người các ngươi liên thủ xa luân chiến với ta có từng nghĩ tới ép ta? Khi đó các ngươi có nghĩ tới bây giờ, vốn là chiến đấu sinh tử, nếu ta thua, các ngươi thắng sẽ dừng tay vào lúc này? Bây giờ ta thắng, ngươi lại bảo ta đừng ép ngươi, có đạo lý này sao?

Lâm Minh cười khẽ, run Tử Huyễn thương, trên mũi thương, điện quang đan xen ngọn lửa.

- Đừng tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi, nếu ta kích nổ Chiến Linh lấy được trong Đế Giả chi lộ, có thể ôm ngươi cùng chết!

Trong ánh mắt Diêm Si toát ra điên cuồng, có thể đi đến bước này, không ai là kẻ chết nhát, tuyệt đối nói được làm được.

- Chiến Linh? À?

Lâm Minh trầm ngâm.

- Thì ra thứ đó gọi là Chiến Linh? Dường như ta có chút ấn tượng...

Lâm Minh kế thừa mảnh nhỏ linh hồn trong Ma Phương đều là không được đầy đủ, nhưng cũng có một chút trí nhớ mơ hồ về Chiến Linh, Chiến Linh cùng võ ý được xưng là hai đại ý cảnh võ đạo của võ giả.

Tuy nhiên võ ý bình thường đều là phụ trợ, có thể trực tiếp chuyển hóa thành lực công kích đã ít lại còn hiếm. Còn Chiến Linh thì hoàn toàn ngược lại, phần lớn là dùng trực tiếp gia tăng lực công kích, có thể bám vào bất kỳ đồ vật gì, tăng công kích của võ giả đến cực hạn.

- Ta lặp lại lần nữa, nếu ta kích nổ Chiến Linh, đương nhiên ta sẽ tổn thất lớn, thậm chí trực tiếp chết đi, nhưng ngươi cũng đừng mơ sống tốt lành, ta chết cũng sẽ kéo ngươi lót lưng!

Diêm Si vừa nói, trên kiếm bắt đầu thiêu đốt ngọn lửa xám trắng, ngọn lửa ngày càng mạnh, chỉ cần nhìn cũng khiến linh hồn lạnh lẽo!

Diêm Si đã quyết được ăn cả ngã về không, hắn điều động toàn bộ Chiến Linh trong người!

Lâm Minh không để ý, trường thương vung ngang, mũi thương chỉ thẳng cổ họng Diêm Si, mũi thương màu tím tràn ngập hơi lạnh, điện quang rè rè xuyên qua không khí.

“Đừng lại đây, ta nói cho ngươi toàn bộ lĩnh ngộ Chiến Linh”.

Diêm Si dùng chân nguyên truyền âm, tuy rằng cảm thấy khuất nhục, nhưng liên quan tới tính mạng, hắn đành phải nhịn.

“Ha ha...”.

Lâm Minh mỉm cười.

“Nói cho ta biết lĩnh ngộ Chiến Linh của ngươi, lại thêm ba khối Ma Thần Chi Cốt to cỡ trứng chim. Như thế, ta tha mạng chó của ngươi”.

“Ba khối Ma Thần Chi Cốt to cỡ trứng chim?”.

Diêm Si nôi giận.

“Ngươi coi Ma Thần Chi Cốt là cải trắng trên chợ hay sao? Ta ở Thông Thiên tháp nhiều năm như vậy, cũng chỉ kiếm được hai cái Ma Thần Chi Cốt cỡ trái nhãn, hơn nữa tự mình đã dùng, làm sao lại để tới ba khối!”.

- Vậy sao, nếu thế, ngươi chết đi!

Lâm Minh quát lạnh, một thương đâm ra, Lôi Hỏa ý cảnh đan nhau, Quán Hồng!

- Khốn kiếp. Ngươi cố ý muốn chết, ta chết cùng ngươi!

Trong mắt Diêm Si hiện lên điên cuồng.

- Thiêu đốt, đế giả Chiến Linh!

Vù!

Trên kiếm của Diêm Si, ngọn lửa xám trắng phun ra như núi lửa, trên mặt hắn vặn vẹo gân xanh, mạch máu trên tay bùng nổ.

Quát lớn một tiếng, hai tay Diêm Si cầm kiếm, chém xuống Lâm Minh!

Ngọn lửa xám trắng bùng nổ trong không khí, trong tiếng nổ mạnh như nghe được vong hồn gầm gừ, loại gầm này rõ ràng là hư vô, nhưng không biết sao lại vang vọng bên tai của mọi người, chui thẳng vào đầu óc, chấn động tĩnh thần chi hải.

Đối mặt với ngọn lửa Chiến Linh ngợp trời, tròng mắt Lâm Minh co rụt, chân nguyên nén ép Tà Thần lực bùng nổ tận cùng, thiêu đốt máu Cổ Phượng.

Không gian dưới chân hắn xuất hiện vặn vẹo quỷ dị, Lâm Minh nhân thương hợp nhất, lực Lôi Hỏa phun ra xoay tròn cực nhanh, đánh văng lực Chiến Linh xung quanh.

Ầm ầm ầm!

Bay vụt như tia sáng, Lâm Minh cầm Tử Huyễn thương cắt qua hư không, xé rách ngọn lửa Chiến Linh. Nhưng dù sao cũng là đế giả Chiến Linh, dù chỉ có một tia, lúc nó bùng nổ hào quang cuối cùng, uy lực to lớn khủng bố. Trong va chạm năng lượng dữ dội, ngọn lửa Chiến Linh như lưỡi lê xé ra chân nguyên hộ thể của Lâm Minh, đâm vào người hắn.

Nhưng sau khi Lâm Minh Tôi Tủy mười thành, lại mở Bát Môn Độn Giáp, lực phòng ngự thân thể vô cùng mạnh mẽ, mặc cho lực Chiến Linh đâm vào thân thể, cũng chỉ bị thương chút da thịt mà thôi.

Xẹt!

Lâm Minh xuyên qua quầng sáng ngọn lửa, thẳng vào mặt Diêm Si!

- Cái gì?

Diêm Si kinh hoàng, hắn lúc này đã tiêu hao bảy thành chân nguyên, cắn răng vận dụng lực lượng cuối cùng, Diêm Si được ăn cả ngã về không, một kiếm đâm tới cổ họng Lâm Minh. Một chiêu chỉ công không thủ, Diêm Si biết rõ phải chết, muốn kéo Lâm Minh lót lưng.

- Ngây thơ...

Hai tiếng vọng lạnh nhạt vang bên tai Diêm Si, đây là những tiếng cuối cùng mà hắn nghe được. Tiếp theo đầu của hắn nổ tung như quả dưa, một thương của Lâm Minh như sao băng xuyên qua đầu Diêm Si, lực đánh mạnh mẽ đan xen lực Lôi Hỏa, trực tiếp nổ nát đầu của Diêm Si, óc máu đều bốc hơi trong nháy mắt!

Đầu lâu cùng hài cốt da thịt văng lên không trung, Lâm Minh đã dừng ở ngoài mấy chục trượng, ở đằng sau hắn, kiếm của Diêm Si mới đâm ra một nửa, nhưng vĩnh viễn ngừng trệ.

Chênh lệch tốc độ tuyệt đối.

- Đã xong.

Lâm Minh thu hồi Tử Huyễn thương, trận chiến này, dưới tình huống không mở ra Bát Môn Độn Giáp hắn thắng cũng không nhẹ nhàng, quần áo bị xé rách, cả người bị lực Chiến Linh rạch mấy chục vệt máu. Dù sao Chiến Linh của Diêm Si cũng đến từ cường giả cấp đế, cuối cùng bột phát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, cuối cùng xé rách chân nguyên hộ thể của Lâm Minh.

Kỳ thật mấy chục vết máu này đối với Lâm Minh còn chẳng tính là vết thương, chỉ khiến hắn nhếch nhác một chút thôi. Có lẽ võ giả cao ngạo sẽ chú ý hình tượng của mình, cố gắng chiến thắng xinh đẹp, còn đối với Lâm Minh thì những thứ này chỉ là mây bay.

Ầm!

Thi thể không đầu của Diêm Si té xuống, đã mất mạng.

Trận thứ ba, cũng là một trận cuối cùng, Diêm Si chết, Lâm Minh toàn thắng!

Khán giả ở đây lặng ngắt như tờ, ba trận xa luân chiến không hề gián đoạn, Lâm Minh đánh tới cuối cùng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dù bị chút thương, nhưng rõ ràng còn thừa sức!

Đây chính là ba người trong Thiên Ma thất tinh, hơn nữa trước đó bọn họ còn tiến vào Đế Giả chi lộ, thực lực đã tăng mạnh, vốn không có người coi trọng Lâm Minh, đều nghĩ hắn quá lỗ mãng, nhưng kết quả thật sự lại làm người ta bất ngờ, ba đại cao thủ đều bị Lâm Minh giết!

Lúc chiến đấu vừa bắt đầu, ai có thể ngờ Lâm Minh chỉ mới thông qua Vương Giả Tù Lung, thực đã tăng lên tới cỡ này!

- Khủng bố, ta thấy Lâm Minh còn giữ lại ít nhất năm sáu thành thực lực, trữ lượng chân nguyên của hắn nhiều tới không thể tưởng tượng.

- Liên tục đánh ba trận, đối thủ toàn là Thiên Ma thất tinh, thậm chí còn có nhân vật hạng nhất như Diêm Si, Ma Ha, nhưng Lâm Minh đánh xong ba trận chỉ bị thương nhẹ.

Một chút vết thương da thịt, đừng nói Lâm Minh, dù là đối với những võ giả khác ở tầng ba cũng không tính là gì, một hai canh giờ là khôi phục.

- Không hổ là Phong Hào Tu La, không hổ là đệ nhất thiên tài trong lịch sử vạn năm qua ở Thánh Ma đại lục, mới Tiên Thiên Chí Cực đã có tu vi như thế, đợi sau khi hắn phong hoàng xưng đế, vậy còn cỡ nào!

- Các ngươi nói... Lâm Minh sẽ độ mấy lần Mệnh Vẫn?

Không biết ai hỏi câu này, võ giả ở đây đều không nói.

Loài người yếu, nhưng trước phong hoàng xưng đế, ngộ tính của loài người không kém, mức độ hòa hợp với pháp tắc cũng gần với Yêu Tinh tộc. Hạn chế thực lực của bọn họ chủ yếu là lực lượng cơ thể, thân thể gầy yếu khiến cho lực phòng ngự hay lực công kích của loài người đều có hạn.

Nhưng trời cao công bằng, loài người trước phong hoàng xưng đế phải trải qua Mệnh Vẫn. Mệnh Vẫn là Quỷ Môn quan của loài người, tỷ lệ tử vong cực cao, cái này khiến cho tỷ lệ cường giả phong hoàng của loài người sinh ra nhỏ hơn những chủng tộc khác.

Nhưng mà tương ứng, một khi vượt qua Mệnh Vẫn, đắp nặn lại thân thể, thực lực của cường giả Nhân tộc sẽ tăng vùn vụt, nếu có thể độ Mệnh Vẫn tầng tám, thực lực sẽ vượt xa chủng tộc khác!

Hiện tại Lâm Minh đã mạnh tới biến thái, nếu tương lai hắn cũng độ tám tầng Mệnh Vẫn, vậy sẽ mạnh tới cỡ nào?

Nghĩ tới đây, những võ giả này không dám nghĩ tiếp...

Ở trên ghế tôn vị, Phong Thần nghe các võ giả xung quanh nói ra ý kiến của mình, khẽ lắc đầu, bọn họ không biết sự khủng bố trong lần giao thủ cuối cùng.

Đó là đế giả Chiến Linh bùng nổ, nhưng vẫn bị Lâm Minh đỡ được!

Đế giả Chiến Linh, cho dù là chỉ có một tia một đoàn, lực lượng bùng nổ cũng là khủng b cực điểm.

Đáng tiếc là Diêm Si không thể khống chế loại lực lượng này, chỉ có thể để cho Chiến Linh bùng nổ năng lượng tràn ra xung quanh, phần lớn đều lãng phí, rơi lên người Lâm Minh lại càng ít.

Còn Lâm Minh nhân thương hợp nhất, dùng lực xoắn ốc đẩy ra lực Chiến Linh, cho nên cuối cùng hắn chỉ bị thương nhẹ.

Ánh mắt của Phong Thần phi phàm, tự nhiên nhìn ra huyền cơ khi Lâm Minh né tránh lực Chiến Linh, điều này làm hắn càng thêm khâm phục. Lâm Minh có thực lực khủng bố, đồng thời có đầu óc bình tĩnh, lựa chọn chiến thuật thỏa đáng nhất vào lúc mấu chốt!

- Ta... Không phải đối thủ của hắn.

Phong Thần tự thẹn không bằng, hắn tự tin có thể chiến thắng Diêm Si, nhưng muốn chiến thắng Lâm Minh ở trạng thái toàn thịnh, đó là không thể.

Đừng nói là trạng thái toàn thịnh, cho dù bảo hắn ra sân bây giờ, đấu với Lâm Minh đã tiêu hao không ít thể lực, hắn tự nhận xác suất thắng được Lâm Minh cũng chỉ là năm - năm.

Ở trên lôi đài, Lâm Minh mặt không đổi sắc thu hồi Tu Di giới cùng thanh kiếm đen bảo khí của Diêm Si, cùng lúc đó, huyết sát khí trên người Diêm Si chia ra một nửa đổ lên người Lâm Minh. Hình xăm Thiên Ma trên vai hắn lại duỗi đôi cánh thứ tư, đạt tới Thiên Ma tám cánh đỉnh, chỉ cách Thiên Ma mười cánh một bước xa.

Nhưng một bước xa này, muốn vượt qua cũng không dễ dàng, trừ khi đánh chết nhân vật cấp bậc Thiên Ma thất tinh, bằng không hình xăm Thiên Ma không thể trưởng thành.

- Đáng tiếc.

Lâm Minh lắc đầu, còn thiếu một chút!

- Hừ!

Trên ghế tôn vị, Hắc Ám tôn chủ hừ lạnh một tiếng, Phong Thần có thể nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng nghĩ tới. Hắn sầm mặt đứng dậy, không có chút hứng thú ở lại, quay đầu muốn đi.

Ngay lúc này, Lâm Minh ngẩng đầu, cười nói:

- Hắc Ám, vậy là đi rồi? Ngươi không xuống chơi ư?

Cái gì?

Thân mình Hắc Ám tôn chủ chấn động, đứng yên tại chỗ, các võ giả khác trên sân đều ngẩn người, khó tin nhìn Lâm Minh, vừa nãy... Hắn đã nói gì?

Đọc truyện chữ Full