TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 634: Ngưng Kết Toàn Đan!

Bình thường đội ngũ đều là kẻ yếu chết, Đoan Mộc Quần tuyệt không nghĩ tới Lâm Minh lại ngã xuống. Mặc dù từ miệng Lam Thấm nghe được tin tức này, hắn cũng cảm giác không thể tin.

- Hắc hắc! Không phải xác suất ngã xuống lớn hơn, mà cơ bản xác định là đã ngã xuống!

Ở bên cạnh Lam Thấm cách không xa, một gã thanh niên Yêu Tinh tộc cười hắc hắc nói.

Nếu là sau một hồi đại nạn từng người phân tán ra, thì cũng có thể nói Lâm Minh chỉ là mất tích, nhưng ở tình huống lúc trước, đã ước định với nhau nửa canh giờ tập hợp, Lâm Minh không tới, vậy không phải ngã xuống là gì!

- Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?

Đoan Mộc Quần hỏi.

Gã thanh niên Yêu Tinh tộc kia lập tức sinh động như thật kể lại một lần quá trình Lâm Minh ngã xuống, cường điệu nổi bật trước đó bọn họ đã khuyên can như thế nào, mà Lâm Minh lại cố ý vờ ngớ ngẩn, kết quả thịt vào bao tử chó, một đi không trở lại.

Gã thanh niên Yêu Tinh tộc nói xong, Đoan Mộc Quần khẽ nhíu mày, đánh rơi Tu Di giới ư? Lý do này có hơi gượng ép, tuy nhiên cũng được đi! Nếu Lâm Minh thật sự từ đó ngã xuống, vậy thật rất đáng tiếc, cuộc đời này tìm không thấy đối thủ, khiến Đoan Mộc Quần có cảm giác như đột nhiên mất đi mục tiêu.

Một người đứng ở đỉnh cao, nếu không nhìn thấy đỉnh núi cao hơn, thực dễ dàng bởi vì tầm nhìn có hạn, mà hoang phế tiềm lực của mình.

Trong lúc mấy người nói chuyện, lại có thêm một chi đội ngũ chạy tới. Đội ngũ này còn lại tám người, trong tám người này có hai thiên tài cấp đế Tu La thiên cấp, trong đó một người đúng là Phong Thần, còn người kia là Hắc Thạch đến từ Cự Phủ tháp.

Phong Thần vừa đến liền dời ánh mắt chăm chú nhìn chỗ đội ngũ Tát Đạt, hắn còn nhớ rõ Lâm Minh đi chung trong đội ngũ này. Phong Thần muốn biết một đường đi đến đây Lâm Minh đã thu được cơ duyên gì.

Nhưng mà nhìn một vòng, không có phát hiện bóng dáng Lâm Minh, trong ánh mắt Phong Thần hiện lên một tia nghi hoặc.

- Không cần tìm nữa, Lâm Minh mất tích rồi!

Đột nhiên vang lên thanh âm của Đoan Mộc Quần ở bên tai Phong Thần.

Thiên tài cấp đế đỉnh cao của Thông Thiên tháp đa số là Yêu Tinh tộc, Phong Thần cũng xuất từ thánh địa, là người quen cũ với Đoan Mộc Quần.

- Mất tích?

Phong Thần ngạc nhiên.

- Ừm... Xác suất ngã xuống rất lớn...

Đoan Mộc Quần lắc lắc đầu nói, cũng cảm thấy đáng tiếc.

- Lâm Minh ngã xuống?

Hắc Thạch và Phong Thần cùng đến một lượt, nghe được tin tức này đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cười cười khinh thường: “Tai nghe là giả mắt thấy là thực”, để những thiên tài cấp đế nhất lưu này tâm phục khẩu phục trừ phi là tận mắt nhìn thấy. Hắc Thạch biết về Lâm Minh như thế nào, thiên tài như thế nào đều là nghe qua lời đồn đại, đương nhiên ở trong lòng hắn chiết giảm tin đồn phần nào.

Hắc Thạch vốn đã không tin tưởng lắm, hiện giờ nghe nói Lâm Minh mới đi tám ngàn năm trăm dặm đã ngã xuống, lập tức sinh ra một loại cảm giác, quả thực đúng như ta dự liệu.

Hắn cười nhạo nói:

- Đều nói Lâm Minh là đệ nhất thiên tài của Thánh Ma đại lục vạn năm tới nay, danh tiếng đệ nhất thiên tài này có phải rất không đáng tiền hay không, chỉ mới đi ở bên ngoài đã ngã xuống, chẳng qua cũng thế thôi!

Phong Thần nhíu mày, trầm giọng nói:

- Sự thật như thế nào còn chưa biết, dựa theo lẽ thường suy đoán, Lâm Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà với Lâm Minh vẫn luôn phát sinh chuyện khó tin!

- Hắc hắc... Phong Thần! Ta xem ra ngươi là bị Lâm Minh dọa cho sợ nát lá gan rồi, trong lòng đã sinh ra ý niệm ta không bằng Lâm Minh! Là một võ giả, một khi có loại ý niệm này trong đầu, cả đời đừng nghĩ tới vượt qua người kia!

Hắc Thạch khinh miệt nhìn lướt qua Phong Thần, thiên tài mất đi ngạo tâm, tiềm lực phát triển sẽ suy giảm mạnh.

Phong Thần không có tranh cãi gì, hắn trời sinh tính không thích tranh chấp với người khác. Hắn chỉ nghĩ tới lúc trước Lâm Minh đi vào Đế Giả chi lộ một trăm lẻ tám ngày, ai nấy đều nghĩ hắn đã chết, ở thời điểm cuối cùng hắn lại thực lực tăng vọt xuất quan, vừa lúc đánh chết Hắc Ám tôn chủ. Đồng dạng lần này, hắn thật sự đã chết sao?

Nhìn thấy Phong Thần trầm mặc, Đoan Mộc Quần đi tới, vỗ vỗ vai Phong Thần nói:

- Hắc Thạch tuy rằng lời nói khoa trương, nhưng có một điểm hắn nói đúng, quả thật ngươi đã sinh ra ý niệm trong đầu không bằng Lâm Minh rồi!

Phong Thần lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không bằng chính là không bằng! Ta chưa từng nghĩ sẽ vượt qua Lâm Minh, chỉ cần có thể đuổi kịp bước chân hắn, cũng đủ để ta là nhân vật chính của thế giới tương lai rồi!

Dứt lời hắn không nói gì thêm, một mình đi tới một khối đá lớn ngồi xuống điều tức. Ở đây nhiều thiên tài như vậy, cũng chỉ có hắn là xuất từ một tòa Thông Thiên tháp với Lâm Minh, tận mắt chứng kiến thiên phú khủng bố và tốc độ trưởng thành còn khủng bố hơn của Lâm Minh.

Những điều này, đều khiến Phong Thần cảm thán mình không bằng!

Tin tức Lâm Minh mất tích rất nhanh liền truyền ra. Tuy nhiên những người này dù sao không phải đi cùngThông Thiên tháp với Lâm Minh. Vốn trước đây đối với đủ loại đồn đại về Lâm Minh bọn họ đã ôm thái độ hoài nghi, hiện giờ nghe nói Lâm Minh ngã xuống, cũng liền sinh ra cảm giác hắn chẳng qua cũng chỉ thế thôi.

Mặc kệ là Lâm Minh có thực lực thực sự, chỉ là rất không hay ho cũng tốt, hoặc là đồn đại từng có cũng tốt... Tóm lại, thiên tài chết đi sẽ không còn được xưng là thiên tài nữa.

Nhất đế công thành vạn cốt khô, mặc cho Lâm Minh khi còn sống huy hoàng như thế nào, chết đi cũng chỉ là một bộ xương trong vô số bộ xương khô lót đường thành đế cho người khác mà thôi!

Chuyện Lâm Minh mất tích hoặc ngã xuống khơi dậy bàn tán nóng hổi mấy canh giờ, sau đó người bàn luận ít đi. Thiên tài ngã xuống quá nhiều rồi, theo thời gian trôi qua, người như vậy nhất định sẽ bị lãng quên.

Mọi người cứ như vậy chờ đợi, một lần chờ đợi chính là ba ngày, dần dần, bọn họ phát hiện có điều không đúng, lúc ấy thời điểm xuất phát, trừ một ít tổng tôn hành động một mình, tổng cộng là chín chi đội ngũ, mà hiện tại, thiếu một chi đội ngũ, chỉ còn lại có tám. Chờ đã ba ngày, chi đội ngũ này vẫn im bặt tin tức.

Nên biết rằng, những người dẫn đường có phương thức đặc thù truyền tin giữa nhau, nhưng truyền tin như thế nào đều là đá chìm đáy biển, không có mảy may đáp lại.

Toàn quân bị diệt!?

Ý thức được điểm này, mọi người ở đây đều cảm giác lưng phát lạnh.

Cả một chi đội ngũ mười người, có nhóm dẫn đường kinh nghiệm phong phú, có tôn chủ thực lực cường đại, mà lại toàn quân bị diệt, bọn họ gặp phải chuyện khủng bố gì sao?

Chẳng lẽ chính là tà linh trong truyền thuyết đến từ trong Vạn Cổ Ma Khanh kia?

Nghĩ đến đây, một ít võ giả cảm giác cái lạnh từ sau lưng dâng lên lạnh cả người. Nếu đội ngũ bọn họ gặp phải, kết cục chưa chắc đã còn lại bao nhiêu!

Đúng lúc này, Tát Đạt trầm mặc đứng lên, nói:

- Thời gian đã đến, không thể tiếp tục chờ nữa! Chúng ta phải quay về, các ngươi có thể lo lắng theo tám gã dẫn đường của chúng ta cùng nhau quay về đường cũ. Tuy nhiên tài nguyên nhận được quay về đường cũ, các ngươi không có phần. Hoặc là, các ngươi có thể tiến vào phạm vi một ngàn năm trăm dặm bên cạnh Vạn Cổ Ma Khanh, nguy hiểm nơi đó tăng lên nhiều lần, ngay cả chúng ta cũng không dám tùy tiện đi tới, các ngươi tự mình suy nghĩ cân nhắc đi!

Sau khi Tát Đạt nói xong, mọi người đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, không ít võ giả trong ánh mắt đều toát ra vẻ lưỡng lự. Vừa rồi biết được tin tức toàn quân bị diệt, làm cho bọn họ lòng còn sợ hãi, đi vào chỗ sâu trong phạm vi một ngàn năm trăm dặm Vạn Cổ Ma Khanh, đội ngũ tan rồi, chẳng những phải chịu đựng tà linh uy hiếp, còn phải đề phòng đồng bạn giết người cướp của, tính nguy hiểm có thể nghĩ mà biết!

Nghĩ đến đây, những thiên tài kia vốn trước đó tin tưởng tràn đầy sẽ đi vào chỗ xung yếu trong phạm vi một ngàn hai trăm dặm bên cạnh Vạn Cổ Ma Khanh, cũng bắt đầu sinh ra ý lui.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đối mặt với nguy hiểm và cơ duyên cùng trọng đại như nhau như vậy, rất nhiều người do dự...

...

Trong lúc các võ giả tụ tập ở điểm tập hợp cách Vạn Cổ Ma Khanh Một ngàn năm trăm dặm, Lâm Minh đột phá Toàn Đan cũng đến giai đoạn thành đan cuối cùng!

Năng lượng trong kinh mạch Lâm Minh sớm đã toàn bộ rót vào đến đan điền, chân nguyên không ngừng ở trong đan điền ngưng tụ thành viên viên kiên cố thật nhỏ, theo khí xoáy chân nguyên chậm rãi xoay tròn, càng xoay tròn càng tới gần trung tâm. Cuối cùng chậm rãi chìm xuống ở điểm trung tâm chỗ khí xoáy, ngưng kết thành một viên tinh hạch không ngừng xoay tròn, nó chính là, “Toàn Đan”.

Toàn Đan sở dĩ được gọi là “Toàn” đan, chính vì nó đang không ngừng xoay tròn.

Võ giả Hậu Thiên kỳ, đan điền chỉ là vừa mới sáng lập, trong đó chân nguyên hỗn loạn, không hề có quy tắc gì đáng nói, hiệu suất sử dụng tự nhiên vô cùng thấp. Còn võ giả Tiên Thiên kỳ, chân nguyên trong đan điền hình thành khí xoáy chân nguyên ổn định, hiệu suất sử dụng tăng lên một cấp bậc, nhưng tổng sản lượng chân nguyên tăng cao không lớn. Cuối cùng võ giả đạt tới Toàn Đan kỳ, chân nguyên trong đan điền từ khí xoáy ngưng kết thành tinh hạch chân nguyên xoay tròn, tổng sản lượng chân nguyên tầng cao thật lớn!

Quá trình khí xoáy chân nguyên tiến hóa thành tinh hạch xoay tròn, đúng là quá trình của một ít tinh vân xoay tròn trong vũ trụ ngưng kết thành tinh thể tự quay.

Cái gọi là tương thông với đại đạo, thân thể người chính như một vũ trụ thu nhỏ.

Lại trôi qua một ngày, Toàn Đan trong đan điền của Lâm Minh đã lớn bằng cỡ trứng chim bồ câu.

Ma Quang luôn ở một bên. Mấy ngày này lão cẩu tham ngủ rất khó mà yên giấc, phải luôn cảnh giới cẩn thận bốn phía, kết quả là nó chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Minh tấn công Toàn Đan.

Toàn Đan lớn bằng cỡ trứng bồ câu, là đã lớn hơn một vòng so với Toàn Đan của võ giả bình thường, đối với điểm này, Ma Quang không kinh ngạc chút nào! Bình thường với võ giả mà nói ngưng tụ Toàn Đan càng lớn, chứng tỏ lượng chân nguyên trong cơ thể càng nhiều.

Lâm Minh ngưng tụ Toàn Đan, nếu không thể lớn hơn các võ giả khác, ngược lại Ma Quang mới cảm thấy không thích hợp.

Một ngày sau, Toàn Đan của Lâm Minh lại tăng lớn thêm một vòng, biến thành hình cầu càng thêm tiêu chuẩn quy tắc, thoạt nhìn lớn cỡ hột hạch đào, Toàn Đan như vậy lớn hơn một phần tư so với Toàn Đan của võ giả bình thường.

Ma Quang dùng chân chó vuốt cằm, chậc chậc tán thưởng.

Lại qua một ngày, Toàn Đan lại tăng lớn, bằng cỡ trứng gà rừng. Kể từ đó, Ma Quang có chút không bình tĩnh nữa, lớn cỡ này đã vượt qua dự liệu của nó.

Nhưng đây còn không phải cực hạn của Lâm Minh, ngày thứ ba thành đan, Toàn Đan gần như lớn bằng quả trứng gà. Ma Quang nuốt một ngụm nước miếng, lúc này Toàn Đan đã lớn hơn gấp đôi của võ giả bình thường!

- Tiểu tử này còn phải lớn tới mức nào?

Ma Quang táp đầu lưỡi chó, mắt chó không nháy mắt nhìn chằm chằm tinh hạch chân nguyên trong đan điền Lâm Minh.

Ngày thứ năm thành đan, rốt cuộc Toàn Đan không có tiếp tục tầng lớn, nhưng mà kể tiếp chẳng những Ma Quang không có hết kinh ngạc, ngược lại càng tiến thêm một bước.

Toàn Đan trong đan điền Lâm Minh, lớn nhỏ không thay đổi, nhưng chân nguyên ẩn chứa trong đó bắt đầu áp súc, theo viên viên chân nguyên không ngừng lắng đọng lại trên Toàn Đan, năng lượng ẩn chứa trong Toàn Đan càng ngày càng đậm đặc!

Ngày thứ sáu thành đan, Toàn Đan rút nhỏ một vòng, biển trở về bằng trứng gà rừng, nhưng tổng lượng chân nguyên ẩn chứa trong đỏ chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng tiến một bậc!

Tới đây, Ma Quang đã có chút chết lặng, tiểu tử này đâu chỉ giống yêu nghiệt, quả thực chính là yêu nghiệt!

Ngày thứ bảy thành đan, Toàn Đan liên tục thu nhỏ lại, biến trở về bằng cỡ hột hạch đào. Độ lớn này không thấy lớn bao nhiêu so với Toàn Đan trong cơ thể võ giả bình thường, nhưng lượng chân nguyên ẩn chứa trong đó, lại nhiều ra quá nhiều!

Đọc truyện chữ Full