TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1855: Nguyên mộng chiến trường

Chương 1855: Nguyên mộng chiến trường.

Tiểu cô nương vốn định nói Duyến Đan, nhưng cảm thấy nên áp xuống, hỏi là Mệnh Vẫn.

Trong mắt nàng nhìn, Lâm Minh còn trẻ như vậy, có thể đạt tới Mệnh Vẫn đã là khó lường.

Tương lai phá Thần Hải, Thần Biến, thậm chí Thần Quân đều có hy vọng rất lớn, đối với nhân loại mà nói đây đã là kỳ tài.

Nàng đang nói chuyện, nhìn trộm qua thần sắc của Lâm Minh, phát hiện đối phương dường như không có ý phủ nhận gì, lập tức làm cho tiểu cô nương cảm giác mình hẳn là đoán không sai, thanh niên này xác thực là rất lợi hại.

Nhìn thần sắc tiểu cô nương, Lâm Minh có chút chua xót trong lòng, Nhân tộc đã từng đứng hàng ba chủng tộc đỉnh phong, sao mà huy hoàng, vài tỷ năm trước đã từng xuất hiện không ít tuyệt thế nhân kiệt giống như Phong Thần Thiên Tôn.

Cho dù hiện tại truyền thừa đoạn tuyệt, con đường Chân Thần gần như bị phá hỏng cũng xuất hiện qua Đế Thích Già, Hỗn Nguyên Thiên Tôn, Thần Mộng Thiên Tôn các nhân vật tuyệt thế kém một bước là bước vào Chân Thần.

Nhưng mà bây giờ, tại Hồn giới lại như hổ xuống đồng bằng.

Bản thân mình còn không có cả tự tin.

Một chủng tộc mất đi tự tin, con đường còn lại chính là đi làm đầy tớ.

Nhưng mà Lâm Minh biết rõ cũng không trách Hồn giới Nhân tộc, đây chính là hoàn cảnh tạo thành.

Lâm Minh than nhẹ một tiếng, nhìn qua tiểu nha hoàn trước mắt tu vị rất kém, tiền đồ nhấp nhô. Trong lòng của hắn thương tiếc, lấy trong tu di giới ra một lọ đan dược.

Trong bình thuốc này là đan dược võ giả cấp thấp sử dụng, đối với Lâm Minh mà nói sớm không có tác dụng gì, thậm chí hắn cũng không giữ lại.

Trong tu di giới lúc Lâm Minh quay lại Thiên Diễn đại lục là chuẩn bị cho võ giả hạ giới, ý định tặng lễ gặp mặt cho hậu bối tặng.

Nhưng mà tuy những đan dược của võ giả tiểu bối cần, dùng ánh mắt Lâm Minh có thể chọn ra, võ giả cấp thấp xem ra, tự nhiên là giá trị liên thành, chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

- Cho ngươi.

Lâm Minh đă bình thuốc ra.

- Đây là...

Tiểu nha hoàn ngơ ngác téếp nhận bình thuốc, mờ mịt mở chai thuốc ra, mùi thuốc thấm vào ruột gan bay ra, không hề nghi ngờ. Lâm Minh cho nàng là đan dược cực phẩm.

- Nó quá trân quý...

Tiểu nha hoàn chân tay luống cuống, thời điểm này cửa bị đẩy ra, lại là hai thiếu nữ đi tới.

Tiểu nha hoàn giật mình, vội vàng thu bình đan dược lại, dường như e ngại bị các nàng nhìn thấy.

- Ồ, tỉnh rồi?

Hai nha hoàn nhìn về phía Lâm Minh, lười biếng nói ra.

Hai nha hoàn này đều xuất thân Hồn Tộc, tu vị hai người đại khái tương đương với Tiên Thiên của nhân loại, tu vị cao hơn tiểu nha hoàn này không ít.

Hiển nhiên địa vị của hai nàng này rất cao, tiểu nha hoàn Nhân tộc ở trước mặt của các nàng đầy tự ti.

Lâm Minh nhớ rõ là giọng của hai nha hoàn Hồn Tộc, trước đó các nàng đã phàn nàn khi chiếu cố mình.

- Đã tỉnh thì đi theo chúng ta một chuyến, tiểu thư muốn gặp ngươi.

- Nha.

Lâm Minh nhàn nhạt ứng một tiếng, hắn mới tới Hồn giới, rất nhiều tình huống khó hiểu, làm sao gặp Thánh Mỹ, tình huống của Hồn Tộc cùng Thánh tộc là như thế nào đều hoàn toàn mờ mịt, hơn nữa hắn bây giờ còn bị thương trên người, tốt nhất lựa chọn một thế lực mà ở lại, hiểu rõ tình huống lại rời đi.

Cho nên đối với "Tiểu thư" triệu hoán, Lâm Minh không có kháng cự, hắn đứng dậy sau đó cảm giác vô hình tỏa ra, bắt đầu lan ra ngoài.

Lâm Minh phát hiện mình đang ở trên một chiếc linh hạm hàn băng, người bên trong cộng thêm nha hoàn chỉ vài trăm người, xem ra là Tiểu Cực Cung tạm thời phái đi tìm băng ly.

Trong linh hạm này, lão giả và nữ tử che mặt có thực lực mạnh nhất.

Nàng có khí chất lãnh diễm, làn da trắng nõn, hai con ngươi có màu xanh da trời, nhìn qua trong ngọc trắng ngà.

Bên cạnh nàng an vị có lão giả áo bào trắng chừng năm sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, khí tức nội liễm.

Lúc này hai người đang trò chuyện với nhau.

Bọn họ cũng không thiết trí kết giới cách âm, trong lúc nói chuyện với nhau từng chữ cũng không lọt khỏi tai Lâm Minh.

Tuy Lâm Minh bị thương, nhưng mà cường độ linh hồn và cảm giác không bị ảnh hưởng, dò xét hai người này nói chuyện không có khiến hai người này phát giác.

- Bạch trưởng lão, xem ra không tìm thấy băng ly này, có lẽ chúng ta tính sai, hoặc là băng ly đã lẻn vào dưới băng bỏ trốn, xem ra một tháng sau tông môn chiến, chúng ta càng gian nan, hiện tại tông môn tích lũy chiến công rất chậm, như vậy tình huống của chúng ta thật đáng lo.

- Ân... Một năm trước Tiểu Cực Cung chúng ta tại nguyên mộng vũ trụ cơ hồ toàn quân bị diệt, trừ tiểu thư cùng Ngọc Đường và mấy người biểu hiện xuất sắc, đệ tử khác tình huống thật sự thảm đạm, công huân bình quân chưa đủ mười, trong thế lực ngang cấp có chút không chịu nổi, như vậy vị kia của Thiên Nguyên giới sẽ không phân phối cho chúng ta bao nhiêu tài nguyên đâu.

Bạch trưởng lão không ngừng nói chuyện với nữ tử che mặt, Lâm Minh nghe được và sắc mặt cổ quái.

Tiểu Cực Cung vậy mà ở nguyên mộng chiến trường "Toàn quân bị diệt" ?

Chẳng lẽ tìm kiếm băng ly chính là thay đám người này thành "Quỷ" sao...

Đây tự nhiên không hợp lẽ thường, chậm rãi trong lòng Lâm Minh có một ít suy đoán, lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại được chứng thực.

- Này, trong chốc lát con mắt không được nhìn loạn, ngươi sẽ gặp là đệ tử thân truyền của cung chủ Tiểu Cực Cung, tiên thiên băng linh thể Ngọc Lạc sư tỷ, tuy Ngọc Lạc sư tỷ bây giờ có thân phận là đệ tử, nhưng đã bình khởi bình tọa với trưởng lão, tương lai khả năng kế nhiệm chức cung chủ Tiểu Cực Cung, cung chủ Tiểu Cực Cung là khái niệm gì ngươi có biết không?

Tiểu nha hoàn thấy Lâm Minh bộ dáng ốm yếu. Không phải bộ dáng cơ linh, sợ hãi hắn ngốc núc ních chõ phải đại nhân vật của Tiểu Cực Cung cho nên khuyên bảo.

Lâm Minh tự nhiên sẽ không so đo với tiểu nha hoàn. Hắn nhíu mày, nói:

- Tiểu Cực Cung là thế lực Giới Vương?"

Vừa rồi hắn dò xét tu vị của Bạch trưởng lão kia, đại khái là nửa bước Giới Vương, như thế suy đoán cung chủ Tiểu Cực Cung hơn phân nửa là Giới Vương. Hơn nữa khả năng Tiểu Cực Cung còn không chỉ có một Giới Vương, thế lực như vậy xem ra không tệ.

- Đúng vậy!

Tiểu nha hoàn kinh ngạc nhìn qua Lâm Minh, không có nghĩ tới tên này còn biết rõ như vậy.

- Tiểu thư, người đã tới.

Nha hoàn khác thông báo cho nữ tử che mặt.

Trong nội tâm nữ tử che mặt khẽ động, dừng nói chuyện với lão giả che mặt.

- Tên kia đã được cứu rồi, bảo hắn rời khỏi đi, còn chuyên môn triệu kiến? Chẳng lẽ ngươi trông cậy vào miệng của hắn biết được tin tức băng ly đấy chứ?

Bạch trưởng lão lắc đầu, hiển nhiên không cho rằng Lâm Minh có thể biết tin tức có giá trị gì!

- Không riêng như thế, ta cảm thấy khí huyết của người này phi thường cường đại, nội thế giới cũng không có tầm thường, cảm thấy có chút kỳ dị, có lẽ là nhân vật bất phàm...

Nữ tử che mặt nói thế, dường như lão giả đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ lắc đầu.

Mà thời điểm này Lâm Minh đã đi vào trong phòng.

Đọc truyện chữ Full