Edit và beta: meomeoemlameo.
Hoắc Hi gật đầu xem như đáp lời, bước sang bên cạnh hai bước, nhường chỗ cho Thịnh Kiều. Cô đi vào thang máy, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, như thể thiếu một giây đã là mất mát rồi.
Đôi lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, cái cổ này, cả cái yết hầu nữa, huhuhu, cái nào cũng đẹp.
Đây là vẻ đẹp trai lai láng hủy thiên diệt địa gì thế này? Đây là tiên tử
phương nào xuống phàm độ kiếp, sao lại thả thính trái tim người phàm của cô! Hôm nay anh cũng đẹp trai ghê hồn vậy đó!
Mẹ ơi! Anh này này! Con gái mẹ phải gả cho anh này ạ!
Trong lòng Thịnh Kiều nịnh hót tung hường hết đợt này đến đợt khác, hoàn toàn không phát hiện dáng vẻ u mê chữ ê kéo dài của mình đã khiến Hoắc Hi ớn lạnh vô cùng.
Cái ánh mắt trần trụi như muốn lột sạch anh ra này là sao?
Trước đây Thịnh Kiều bị fan của Hoắc Hi chửi cho đủ đằng, cũng hiểu rõ ekip
đã làm những việc gì với Hoắc Hi, một nửa là đuối lý, một nửa là tại khí thế người sống chớ lại gần của anh, mỗi lần cô ta gặp anh đều hận không thể đào lỗ mà chui.
Hôm nay ăn mật báo đấy à? Thảo nào dám phản kháng Cao Mỹ Linh.
Phương Bạch đứng bên cạnh thật sự nhìn hết nổi, kéo kéo cánh tay Thịnh Kiều,
gọi cô: “Chị Kiều Kiều, chúng mình quay về đi. Hợp đồng đã ký rồi, nếu
chị không muốn diễn nữa thì cũng phải về bàn lại với chị Cao, làm sao
giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất ạ.”
Thịnh Kiều đang mê trai rốt cuộc cũng tỉnh ra.
Đúng rồi, điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải làm thế nào từ chối
được cái bộ phim đam mỹ kia. Hoắc Hi lúc nào mà chả ngắm được, chạy đâu
cho thoát.
Hôm nay đến công ty, cô vốn
định tán gẫu một ít mặt lợi mặt hại của chuyện nhận bộ phim đam mỹ này
với Cao Mỹ Linh, xem thử từ chối được không. Ai ngờ cô mới mở mồm nói ra đã bị Cao Mỹ Linh mắng cho xơi xơi. Chị ta nghiêm mặt quát tháo cô
không được nhúng tay kế hoạch làm việc.
Ngày xưa tốt xấu gì Thịnh Kiều cũng từng lăn lộn trong giới fandom, biết
được mấy chuyện trong showbiz. Quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ
luôn là quan hệ win-win, trước giờ cô chưa từng nghe nói có người đại
diện nào lại hoành hành ngang ngược, hoàn toàn coi nghệ sĩ như con rối
mình tùy ý giật dây điều khiển thế này.
Cô cũng không phải là người hay nhịn, nói qua nói lại cũng cãi tay đôi luôn.
Cao Mỹ Linh lập tức nổi sùng lên. Cái con thỏ trắng ngu ngốc trước giờ
không dám cãi mình một câu bây giờ lại còn dám trả treo với mình trước
mặt trợ lý, đúng là chưa đánh chưa chừa đây!
Chị ta ném hợp đồng vào mặt Thịnh Kiều, mặt mày điên tiết: “Bộ phim này cô
muốn diễn cũng phải diễn, mà không muốn diễn cũng phải diễn. Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi!”
Vì thế Thịnh Kiều vứt lại một câu “Bố mày không diễn, cùng lắm thì giải nghệ” rồi tông cửa bỏ đi.
Cô đúng là không ngờ được Cao Mỹ Linh lại ngang ngược như thế. Nhớ lại một đống vết đen của Thịnh Kiều hồi trước, cô đột nhiên thấy hơi thấu hiểu.
Thịnh Kiều nghiêm mặt vỗ vỗ vai Phương Bạch: “Tiểu Bạch, em về nói với Cao Mỹ Linh là thái độ của chị rất nghiêm túc. Hoặc là không diễn, hoặc là
giải nghệ, chị ta tự chọn đi.”
Hoắc Hi liếc cô một cái.
“Chị Kiều Kiều, chị nghĩ lại tí đi. Mấy câu này không nói bừa được đâu ạ.”
Thịnh Kiều còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới, chẳng hiểu biết gì với giới ngôi sao, cô không thèm để ý chút nào: “Không cần, em cứ nói
thế với bả đi. Diễn bộ phim này xong bị cả cộng đồng mạng chửi cho thì
khác gì tự giải nghệ đâu?”
Thấy thái độ
kiên quyết của cô, Phương Bạch cũng chẳng nói thêm được gì, chỉ có thể
đồng ý. Chờ thang máy tới hầm số 2, cô đi theo Hoắc Hi ra ngoài, còn
thúc giục cậu: “Em đi mau đi, yên tâm, chị có suy tính rồi.”
Phương Bạch chỉ còn nước ấn thang máy lên lầu, cửa thang máy đóng lại mới ngớ
ra. Chị hai, chị không có xe mà, chị vào gara làm gì!
Thịnh Kiều đi theo Hoắc Hi một đoạn đường rất dài mới nhận ra là mình không
có xe. Ngày thường cô đều đi xe thương vụ do Phương Bạch lái, cô cũng
không biết thân xác này có những tài sản gì. Lúc về nhà cô phải kiểm tra thật kĩ mới được.
Hoắc Hi đi đến cạnh chiếc xe màu vàng của mình, rốt cuộc quay đầu, hỏi cô: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Thịnh Kiều cười lấy lòng: “Hoắc Hi, em không có xe ạ.”
Hoắc Hi: “Thì làm sao?”
Thịnh Kiều như thể rất hợp lý thuyết phục: “Xin hỏi em có thể có vinh hạnh được ngồi vào ghế phụ của anh không ạ?”
Hoắc Hi: “Không.”
Anh làm bộ chuẩn bị mở cửa xe, Thịnh Kiều lại đè tay anh lại.
Hoắc Hi:???
Bị idol nhìn chằm chằm, Thịnh Kiều lúng túng, cô vội rút tay lại ngay. Sợ
idol tức giận, cô còn lui về sau hai bước. Làm xong một loạt động tác
này cô mới cẩn thận hỏi: “Ừm Hoắc Hi, anh có thể đưa em ra khỏi gara
không ạ? Em ngồi ghế sau cũng được ạ, nếu anh không thích thì em ngồi
cốp xe cũng được.”
Hoắc Hi nhìn cô chằm
chằm hồi lâu, mặt mày vô cảm lên xe. Thịnh Kiều ngước mắt trông mong
nhìn anh, động cơ nổ vang, Hoắc Hi hạ cửa kính xe xuống, “Không đi à?”
“Đi đi đi ạ!”
Cô vui vẻ vô cùng trèo lên xe.
Ngày xưa cô cũng biết Hoắc Hi có xe Coupe màu vàng, khi đó Hi Quang (tên Fan của Hoắc Hi) ngày nào cũng mơ tưởng bao giờ mới có cơ hội ngồi lên
chiếc xe thể thao quý báu của Hoắc Hi nhỉ, ngồi không được thì sờ tí
cũng được nha!
Không ngờ có ngày giấc mơ này lại thành hiện thực! Cô đúng là mẫu mực cho giới đu idol đây!
Hoắc Hi lái xe không nói một lời, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi gara. Dần
dần xe vào đường chính, anh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Thịnh
Kiều rụt đầu rụt cổ dưới ghế sau như con chuột.
Hoắc Hi: “…… Cô làm cái gì thế?”
Thịnh Kiều: “Em sợ anh bị chụp lại gây scandal cho anh ạ.”
Tôi lại phải cảm ơn cô quá cơ.
“Địa chỉ.”
“A?”
“Địa chỉ nhà cô.”
“Dạ dạ dạ.” Cô vội nói địa chỉ, nghĩ trong lòng idol chu đáo thật, cứ xuống xe trắng trợn táo bạo ở bên ngoài thế này thì dễ bị nhìn thấy lắm, đỗ
thẳng vào gara an toàn hơn.
Hoắc Hi nhập
địa chỉ vào GPS, tăng tốc xe lên. Anh lại nhìn qua gương chiếu hậu,
chẳng thấy bóng người nào. Anh duỗi tay dịch gương xuống, rốt cuộc có
thể nhìn thấy Thịnh Kiều…… dùng một tư thế kỳ dị…… chui ở phía dưới.
“Không mệt à?”
“Không mệt không mệt ạ, anh cứ tập trung lái xe đi ạ, không cần để ý tới em đâu!”
Bài học vỡ lòng của fan là không được tạo scandal cho thần tượng! Cô chả
thèm để chồng yêu của mình có scandal với các sao nữ khác đâu, kể cả
mình cũng không được!
Qua một lát, eo đau muốn đứt đôi, cô mới nghe thấy Hoắc Hi nói: “Cửa sổ xe tôi dùng kính chỉ nhìn xuyên được một chiều thôi.”
“Dạ?”
“Bên ngoài không nhìn được đâu.”
“……”
Thịnh Kiều yên lặng bò dậy, ngồi trở lại chỗ ngồi. Hoắc Hi cong môi, nhưng
chỉ trong thoáng chốc. Anh lại khôi phục sự lạnh nhạt, hỏi cô: “Tiếp
theo cô định thế nào?”
Cô bưng mặt thưởng thức vẻ đẹp trai của idol lúc lái xe: “Không sao đâu, cùng lắm thì chấm dứt hợp đồng ạ.”
Hoắc Hi liếc cô một cái: “Chỉ sợ không dễ dàng đâu.”
“Mọi thứ trên đời chỉ có hai kiểu, chia tay không hòa bình và chia tay hoà
bình. Cao Mỹ Linh sẽ căn cứ vào giá trị thặng dư mà suy xét nên bàn phán với em thế nào, em chỉ cần về nhà đợi tin tức của chị ta thôi ạ.”
Hoắc Hi hơi kinh ngạc nhướn mày.
Cô gái trong kính chiếu hậu kia, mặt mày sáng láng, lời nói trật tự rõ
ràng, chẳng hề giống đồ ngốc bị áp bức và rụt rè cần sự thông cảm trong
ấn tượng của anh.
Rốt cuộc cô ta đã gặp
chuyện gì mà lại thay đổi lớn thế này? Là chuyện tối hôm đó à? Đau khổ
tới mức khiến cô ta nhanh chóng trưởng thành?
Hoắc Hi cười như không cười: “Cô không giống trước đây.”
Bả vai Thịnh Kiều run lên, vờ như không có chuyện gì: “Em tiến hóa rồi. Con người là giống loài không ngừng tiến hóa mà.”
“……”
Chiếc xe chẳng mấy đã vào gara nhà cô, Hoắc Hi đỗ xe xong, lạnh giọng nói: “Chắc không tiễn cô lên lầu được rồi, tạm biệt nhé.”
“Không cần tiễn không cần tiễn đâu ạ, em chào anh.” Cô vịn cửa sổ xe lấm la
lấm lét nhìn một vòng, xác định không có vấn đề, mới rốt cuộc mở cửa xe
ra. Cô dừng một chút, lại quay người lại hỏi: “Hoắc Hi, tháng sau anh sẽ bắt đầu diễn tập cho lưu diễn ạ?”
Cô ta còn hiểu lịch trình công việc của mình thế cơ đấy.
Hoắc Hi gật đầu, “Làm sao?”
“Cố lên ạ! Lưu diễn em sẽ đi, em cướp được vé rồi!” Dứt lời, cô đột nhiên
đập bốp vào trán mình. Cô cướp được vé cái con kiu, người cướp được vé
là Kiều Tiều mà! Có trời mới biết vé vào cửa lưu diễn của Hoắc Hi khó
cướp thế nào, tốc độ tay của fan anh đều là khủng lắm đấy!
Vì thế Thịnh Kiều cũng không xuống xe nữa, cô ngồi trở lại, ho khan hai
tiếng, “Ừm thì…… Hoắc Hi, chắc anh có vé vào cửa lưu diễn của anh chứ
ạ?”
Hoắc Hi nghịch tay lái: “Đương nhiên.”
“Thế…… Em có thể mua một vé từ anh được không ạ?” Sợ anh từ chối, cô vội nói
thêm một câu: “Em có thể trả giá gấp năm lần, em muốn vé ở trong hội
trường ý ạ, hàng đầu là tốt nhất!”
Hồi lâu, cô nghe thấy Hoắc Hi lạnh lùng hỏi: “Tôi là bọn đầu cơ bán vé à?”
Thịnh Kiều muốn khóc: “Hoắc Hi, xin anh mà, cho em xin một vé đi.”
Hoắc Hi nói: “Xuống xe.”
Thịnh Kiều: “Nếu thật sự không được thì khán đài cũng được mà. Nếu mà em
không vào được, em sẽ đứng bên ngoài khóc sập sân vận động, đè chết hết
người trong đó á.”
Cô tưởng cô là Mạnh Khương Nữ à?
(Mạnh Khương Nữ khóc tường thành: Mạnh Khương Nữ (chữ Hán: 孟姜女), hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng
của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây
dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành. Link tìm hiểu)
Hoắc Hi tức đến bật cười, xoay người nhìn cô: “Thịnh Kiều, cô muốn tới lưu
diễn của tôi làm gì? Quay video đăng lên weibo tạo scandal à?”
Cô sửng sốt, nhìn anh không chớp mắt.
Không gian trong xe rất chật hẹp, họ cách nhau rất gần, đôi mắt anh phản
chiếu ánh sáng, đến từng hàng mi cũng rõ ràng. Mỗi nét đều là dáng vẻ mà cô từng phóng to lên mỗi lần chỉnh ảnh.
Hồi lâu, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Hoắc Hi, em chỉ muốn nhìn thấy anh. Mỗi
một lần anh biểu diễn, em đều muốn tận mắt nhìn thấy anh.”
Em cách anh quá xa, không thể làm bạn anh, cũng chẳng thể là người yêu, em chỉ là một trong muôn vàn fan của anh. Cách duy nhất để em có thể tham
dự vào cuộc đời của anh chính là thấy anh ngày một trưởng thành, thấy
anh giữa ngàn ánh đèn sân khấu, rồi nhìn anh càng lúc càng bước lên đỉnh cao.
Và em sẽ phất cờ hò reo vì anh, cho dù có khản cả giọng em cũng không tiếc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Fan Vợ Bạn Đã Biết Chưa?
Chương 3: Em tiến hóa rồi. Con người là giống loài không ngừng tiến hóa mà
Chương 3: Em tiến hóa rồi. Con người là giống loài không ngừng tiến hóa mà