Chương 247
Trong ba ngày tiếp theo, Triệu Khương Lan đều đi sớm về muộn.
Nàng tự nhốt mình trong hậu viện của “Lan Tâm”, nơi đó có một phòng gia công nhỏ, thường chỉ được dùng để gia công đơn giản.
Triệu Khương Lan mấy ngày nay vẫn ở bên trong, thỉnh thoảng yêu cầu một số trang sức trang trí.
Khi Tiểu Mập đi vào để đưa thức ăn cho nàng đã nhìn thấy một thứ giống như hộp trang sức trên tay nàng.
Nàng đang làm hộp thiên cơ.
Hộp Thiên Cơ thực ra không khó làm, chỉ là được gia công bằng những hộp trang sức thông thường.
Bên ngoài khảm nạm sát viên ngọc trai, sau đó được phủ một lớp vàng lá mịn.
Nhìn từ bên ngoài, mặt chính diện của hộp có bốn ngăn kéo hình hộp vuông, mỗi ngăn kéo có thể kéo ra bình thường.
Còn ở mặt bên của hộp có một thứ giống như bánh răng, mặc dù là một bánh răng nhưng nó lại không thể nào quay được trong những trường hợp bình thường.
Trên thực tế, có năm ngăn ẩn thực sự ẩn chứa nhiều thứ.
Sự tinh tế của cơ quan là ở chỗ khi ngăn ở góc trên bên trái được kéo ra, nó sẽ quay nửa vòng theo hướng thuận.
Lại kéo hộp vuông ở góc dưới bên trái, thì sẽ xoay nửa vòng theo hướng ngược.
Theo phương pháp tương tự, sau khi hai hộp vuông bên kia quay theo phương đối xứng thì các bánh răng ở mặt bên của toàn bộ thân hộp mới có thể chuyển động.
Khi bánh răng quay hết một vòng theo hướng phía trước, thì có thể nhìn thấy một lỗ tròn bí mật ở trung tâm của bốn hộp hình vuông ban đầu.
Trong lỗ bí mật đó chính là nơi cất giấu bí mật.
Nếu là người bình thường, làm ra một cơ quan như thế này e rằng phải mất mấy tháng cũng chưa chắc có thể làm thành được.
Nhưng Triệu Khương Lan thì không.
Trước khi nàng chết ở kiếp trước, tổng cộng có hai mươi tám nghìn hộp thiên cơ trong hoàng cung ở Vinh Dương.
Hầu hết mọi thứ đều từ tay Triệu Khương Lan mà ra.
Những bản đồ cơ quan này là nàng và trữ quân thiếu niên đã cùng nhau nghĩ ra khi còn nhỏ, nàng vẫn còn nhớ rằng bọn họ đã mất thời gian nửa tháng để tạo ra bản đồ đầu tiên.
Nhưng mà sau khi làm xong, hắn không nỡ bỏ xuống, ngủ cũng ôm mà ngủ.
Sau khi đặt xong răng cưa, Triệu Khương Lan lặng lẽ nhìn chiếc hộp này một lúc, thở dài một hoi.
Nàng không thể không phàn nàn bản thân, có lẽ vì tâm lý đã già rồi.
Chỉ có bà cô mới có thể suốt ngày nhớ đến chuyện cũ, nàng gần đây cũng thường xuyên nhở tới người đó.
Chiếc hộp đã làm xong rồi, tiếp theo đây điều càng quan trọng hơn chính là một hàm.
Triệu Khương Lan biết rất rõ tại sao trước đó có người nguy tạo mật hàm được đánh cắp từ trong cung của Vinh Dương lại bị giám định là giả.
Cái gọi là một hàm thông đồng với địch, chỉ có thể một đi không trở lại.
Khi bức thư được chuyển đến tay Hoàng đế Vinh Dương, hắn sẽ không trả lời.
Vì vậy, giấy, bút, mực đều không cách nào thống nhất, nét chữ lại càng không.
Đổ tội thông thường nhất định là mô phỏng bút tích của người đó và mật báo tin tức cho Vinh Dương bằng giọng điệu của người có liên quan, và sau đó “bức thư” bí mật này truyền ra ngoài, từ đó mà kết tội người đã viết bức thư.
Nhưng người ngoài không biết được, mỗi phong thư được hoàng đế Vinh Dương xem qua, hắn đều sẽ làm một ký hiệu.
Tương tự với ký hiệu đã đọc.
Nếu như trên mật thư không có ký hiệu như vậy, nghĩa là cái gọi là một thư thông đồng với địch là giả, hoàn toàn không phải là từ hoàng cung lọt ra.
Ký hiệu của người đó là một con dấu.
Trên con dấu được viết một chữ “Hâm”.
Đó là tên cũ của nàng – “Lý Hâm”.
Khi nàng bị đưa vào cung thì đã đổi họ, kế thừa họ của hoàng gia là “Lý”.
Bởi vì không có chữ nhỏ nên khi hắn gọi nàng, sẽ luôn gọi một tiếng “Hâm Hâm”.
Nhưng không có đường kẻ ngang trong chữ “Nhật” ở góc dưới bên trái, và ba nét ở góc trên bên phải bị thiểu đường giữa.
Vì vậy, nếu người bắt chước bỏ qua những nơi cố ý thiết kế này, đều sẽ mắc phải sai lầm.