Chương 249
Câu hỏi này, Mộ Dung Bắc Uyên hỏi lại sau khi Triệu Khương Lan cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nàng sửng sốt trong giây lát. Lý Mặc, hoàng đế của Vinh Dương, tự Tùng Cẩm.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mới thấy đó, Triệu Khương Lan vừa rồi trong lúc nằm mơ nhớ tới ngự hoa viên của Vinh Dương, nàng thường ngủ trên cái võng ở Ngự hoa viên.
Lý Mặc thì sẽ cầm cỏ đuôi chó gãi gãi trên mặt nàng.
Nhưng bây giờ khi Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên hỏi về cái tên này, nàng lại cảm thấy như cách một thế hệ
Nàng không thể nói sự thật cho Mộ Dung Bắc Uyên biết, chỉ có thể lắc đầu:”Thiếp đã mơ một giấc mơ, nhưng tỉnh lại thì không nhớ gì cả”
Cũng may Mộ Dung Bắc Uyên không quá quan tâm mà ôm nàng vào lòng:”Nàng trốn trong Lan Tâm ba ngày, một mình làm cái gì vậy?”
“Làm một chút đồ chơi” .
“Tử sát của tam ca còn chưa giải, nàng còn có tâm trạng làm đồ chơi sao? Ta không tin”
Triệu Khương Lan thản nhiên xoa ngực hắn:”Thật mà, nếu không thiếp còn có thể làm gì”
“Đồ của nàng làm đầu, cầm đến ta xem thử”
“Không mang nó về phủ”
Hắn nghe ra được sự qua loa trong lời nói của Triệu chương Lan, liền bóp khuôn mặt nàng:”Tên lừa gạt.”
Triệu Khương Lan cũng biết rằng Mộ Dung Bắc Uyên bây giờ đối xử với nàng rất tốt.
Nhưng con người hằn lúc tốt lúc xấu, thực sự không phải là người đáng tin cậy, còn không thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng được.
Đã như vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vậy tại sao phải nói ra sự thật chứ?
Sau khi ra khỏi Tịch Chiểu Các, Đông Diệu đã đến bẩm báo với Mộ Dung Bắc Uyên.
“Vương gia, sáng nay có người lớn vào Thần Phủ, đến viện của Sơn Vương Điện hạ”
Động Diêu đã nói là lẻn vào, có nghĩa là người đó mặc dù bị phát hiện, nhưng không bị hắn ta ngăn cản.
Nhất định là người mà hắn ta biết.
“Người tới là ai?”.
“Ám vệ của Đông Cung trước đây, Ngụy Chiêu”
Mộ Dung Bắc Uyên mí mắt giật giật:”Ngụy Chiêu? Sau khi tam ca lâm bệnh, vị trí của Đông Cung bỏ trống, ám vệ không phải cũng đã giải tán rồi sao? Sau đó Ngụy Chiêu đã đi đâu?”
“Nếu như thuộc hạ nhớ không lầm, chính là bộ phận Tình báo”.
“Bộ phận tình báo?”
Mộ Dung Bắc Uyên trong đáy mắt nổi lên một tầng ánh sáng mỏng.
Tại sao Mộ Dung Bắc Hải lại đột nhiên triệu tập người của bộ phận Tình báo vào lúc này, không lẽ có liên quan đến trận chiến ở núi Tùng Gia đó sao?
Hắn trầm giọng ra lệnh:”Nếu lần sau Ngụy Chiếu lại đến, hãy cho bổn vương một tiếng.”
Bộ phận tình báo lúc này đang rất khẩn trương. Khi Nguy Chiêu giao lên Hộp Thiên Cơ, người phá giải hộp Thiên Cơ đang chìm vào trầm tư.
Cơ chế hoạt động của chiếc hộp này hoàn toàn giống với chiếc hộp vô tình lấy được trước đó, vì vậy Hộp Thiên Cơ không phải là hàng giả.
Nó cho thấy thứ này chắc chắn là lấy từ cung Vinh Dương, vậy còn bức mật thự bên trong thì sao?
Chấp hành trưởng tuổi cũng đã hơn sáu mươi lấy ra bức mật thư bên trong, sau khi nhìn thấy rõ nội dung trên đó, vô cùng sửng sốt.
Ông ta không chờ đợi được muốn đến gần hơn để nhìn thấy con dấu của hoàng để đóng ở phần cuối của mép giấy.