Chương 262
Nhưng Triệu Khương Lan đẩy hắn ra khỏi cửa: “Đừng quên chuyện quan trọng đấy” Trong Lạc Hương các, Thẩm HỈ Nguyệt có chút bối rối đứng dậy khi nhìn thấy hắn đến. Ngay khi Khê Hà vừa đi, Chu Khiết đã sắp xếp một nữ tỉ mới để hầu hạ nàng ta, nhưng nàng ta đều không hài lòng. Cuối cùng, trong một lần tình cờ” thì nhìn thấy một cô nương bản mình cửu cha ở gần đó, nói hợp mắt nên đã mua lấy.
Chu Khiết trong lòng biết rất rõ, đây chắc chắn là người mà Thẩm Hi Nguyệt sớm đã nhắm trúng, đây chẳng qua chỉ là một vở kịch để người ta vào phủ một cách hợp lý mà thôi.
Nữ tỉ mới tên là Hỏa Vân, khi thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến liền vội vàng đưa trà vào. Mộ Dung Bắc Uyển ngay sau đó liền cho toàn bộ người lui xuống, chỉ còn lại hắn và Thẩm Hi Nguyệt ngồi nói chuyện với nhau.
Thẩm Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, những ngày này, nàng ta rõ ràng cảm thấy được sự thờ ơ của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng trên mặt hằn lịch sự, nàng ta cũng không nói thể nói ra chỗ sai lầm nào, có tinh than phiền uất ức, hắn cũng giả vờ nghe không hiểu.
Lúc này đặc biệt cho tất cả người hầu đi ra ngoài, xem ra có chuyện muốn nói.
Thẩm Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn lấy hắn, nghe thấy Mộ Dung Bắc Uyên thở dài và nói với giọng điệu lấy làm tiếc: “Hôm nay, bổn vương đã mơ thấy một giấc mơ trong lúc nghỉ trưa, hoả ra là mơ thấy chuyện lúc chúng ta còn nhỏ, bất chợt cảm thấy có chút hoài niệm”
Hắn là một người cực ít nhắc lại chuyện cũ, Thẩm Hi Nguyệt khi nghe thấy lời nói này, chỉ cảm thấy mùi hơi cay cay, suýt chút rơi nước mắt.
“Vương gia. Ngài vẫn còn nhớ tình nghĩa trước đây sao, thần thiếp tưởng rằng ngài hiện giờ bận rộn với công việc, đã quên sạch những chuyện đó rồi”
“Làm sao có thể chứ.” Mộ Dung Bắc Uyên đung đưa tách trà.
“Lúc đó đại ca và nhị ca vẫn chưa phong vương, tam ca vẫn còn là thái tử. Chúng ta cùng nhau học ở Nam Thư Phòng, sau khi học xong thì cùng các nàng chơi đùa, thân thiết như thế. Ai lại có thể ngờ được, sau khi lớn lên lại xa cách chứ”.
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Hi Nguyệt: “Nếu mối quan hệ thân thiết như ta với nàng thì không sao, nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Nhị ca và Ngũ đệ, ta thực sự thấy không thoải mái.”
Thẩm Hỉ Nguyệt nhanh nhạy nắm bắt được trọng tâm: “Nhị vương gia và Ngũ vương gia đã xảy ra chuyện gì?”.
“Phụ vương đã không hài lòng lão Ngũ một thời gian rồi, ta lúc ban đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng đến hôm nay thì lờ mờ nghe thấy có người nói rằng có một chút hiểu nhầm trong đó.”
Nàng ta nuốt nước bọt: “Hiểu nhầm gì vậy?”
“Ta có một người bạn, trong lúc đang ăn uống ở tửu lâu thì vô tình nghe thấy có người ba hoa khoác lác ở phòng bên cạnh. Có lẽ do những người đó đã uống quá chén rồi, ăn nói không cẩn thận, không biết làm thế nào lại nói đến chuyện của lão Ngũ và Nhị ca.”
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt, quả nhiên nhìn thấy nàng ta vểnh tại lên, chăm chú nghe lấy, thậm chí không nhận thấy ảnh mắt cua hắn.
“Nghe giọng điệu của những người đó, họ có vẻ là lính đánh thuế của đội thương mại nhà nhị tẩu. Vốn đang thảo luận về việc Liên Tư Thành bị cách chức ở ẩn, không biết tại sao lại nói đến chuyện lão Thất bị ám sát trong lúc đi săn. Họ lại có thể nói rằng, là do Nhị ca kiểm người giả danh là người của Trữ Công phủ đi ám sát lão Thất, nhưng huynh ấy lại giả vờ cố tình cứu người để thoát khỏi sự nghi ngờ. Mà phụ hoàng lại không hài lòng với lão Ngũ”
Thẩm Hi Nguyệt lập tức che miệng lại: “Thật, thật sao? Đây không phải là một chuyện nhỏ đấy”
Mộ Dung Bắc Uyên giá và quan tâm: “Đương nhiên là thật rồi, những kẻ say rượu mất đi lý trí, chuyện gì cũng dám nói ra cả, tình cờ lại bị bạn của ta nghe thấy. Hắn ta âm thầm nói cho ta biết, nhưng ta lại không biết nói với ai. Nàng biết đấy, Nhị ca Ngũ đệ đều là huynh đệ của ta, ta thực sự không đành khi nhìn thấy họ huynh đệ tàn sát lẫn nhau”.
Con người Mộ Dung Bắc Uyên này, thực sự có thể diễn ngay khi dựng sân khấu tại chỗ. Dáng vẻ chân thật thành khẩn đó, khiến cho Thẩm Hi Nguyệt hầu như đã tin lấy.
“Hi Nguyệt à, chuyện này ta chỉ có thể nói với nàng thôi. Nàng là người hiểu lòng ta, lại lớn lên cùng chúng ta, chắc chắn biết được trong lòng ta dày vò biết nhường nào”.