TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 267

Chương 267

Thấy không ít người đều đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp, La Kiều Oanh cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Đây là lần đầu tiên La Kiều Oanh vào cung dự yến tiệc, nên nàng ấy vô cùng căng thẳng. Nàng ấy vốn không muốn người khác chú ý đến mình.

Nhưng với tình hình trước mắt dù có chậm chạp đến mấy nàng ấy cũng biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Nàng ấy nhìn về phía Lạ Tước, quả nhiên khuôn mặt của La Tước rất nghiêm túc, có phần phòng bị hơn ngày thường. | Mà ở vị trí chủ tọa, tờ giấy được lưu công công trình lên đã bị Chiêu Vũ để cầm trong tay.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh hoàng thượng, ánh mắt cũng dừng ở nét bút bên trên tờ giấy, sau đó bất giác chau mày.

Mộ Dung Bắc Yến ngồi bên trái hoàng thượng, đột nhiên cảm thấy Chiêu Vũ để đang liếc nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, hắn ta lập tức giật mình ngồi thẳng lên.

Bộ dạng ngà ngà say lúc này trong chớp mắt đã tỉnh táo trở lại, hắn cảm thấy có lẽ giờ giấy có liên quan một chút tới mình.

Nhưng hắn vốn không quen biết La Kiều Oanh, sao lại có liên quan đến hắn chứ?

La Tước đã không yên, vừa nãy hắn ta cũng có uống một chút rượu, bây giờ gân xanh trên đầu đang bắt đầu nhứt âm ỷ.

| Cảm giác bất an dâng trào khiến hắn ta cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn ta chỉ có thể quỳ xuống hỏi thăm dò: “Hoàng thượng, không biết tiểu muội mà thần đã đã làm sai chuyện gì?”

Chiêu Vũ để nhìn Viên hoàng hậu một cái, hoàng hậu hiểu ý, cất giọng ôn hòa: “La tướng quân, không biết tên ở nhà của La cô nương là gì?”

La Tước là võ tướng, đoán không ra ý nghĩa sâu xa của câu nói này.

Nhưng nếu hoàng hậu đã hỏi, hiển nhiên hắn ta không dám giấu giếm: “Bẩm hoàng hậu, tên khi nhỏ ở nhà của tiểu muội là Niệm Hòa”

Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn nhau, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ của hai người thì cảm thấy rất hiếu kì, nhịn không được mà lên. tiếng: “Hoàng hậu, con cứ nói đã xảy ra chuyện gì đi, người có mặt ở đây đều không phải là người ngoài, hôm nay là gia yến, không có gì là không thể nói” .

Viên hoàng hậu chỉ dành nói: “Bẩm mẫu hậu, có người viết cho La cô nương tờ giấy này, có vẻ muốn mời nàng ấy đi đến Thương Nguyệt đình một chuyến”.

Phía sau sảnh tiệc có vài ngồi đình, Thưởng Nguyệt đình nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng phong cảnh vô cùng đẹp.

Thời tiết này, những chùm mai vàng nở bên đình, hương thơm say đắm lòng người, quả thật là nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương.

Có điều người viết thư này cũng quá to gan, La Kiều Oanh vốn là gia quyến ngoài cung, chưa kết hôn, thân phận lại đặc biệt.

| Vậy mà lại có người đám hẹn gặp nàng ấy lúc này, vả lại, nét chữ trên giấy, Chiêu Vũ để sao lại không nhận ra chứ. | Mộ Dung Bắc Yến là con trai cả, là đứa con có thời gian ở bên cạnh Chiêu Vũ đế lâu nhất, nét chữ của hắn không tính là đẹp, nhưng rất có đặc điểm của riêng mình.

Nhìn một cái đã có thể nhận ra. Cho nên lúc nãy nhìn thấy, sắc mặt của ngài đã khó coi vô cùng.

La Kiều Oanh nghe thấy câu này của hoàng hậu, cũng sợ đến chết dở, lập tức quỳ bên cạnh huynh trưởng, dập đầu.

“Thần nữ nào dám làm ra chuyện này trong cung, kính mong hoàng thượng và nương nương suy sét, tờ giấy này không phải là của của thần nữ”

Hoàng hậu khó xử nói: “Có điều trên giấy viết hai chữ Niệm Hòa, là tên ở nhà của nàng”

Khuôn mặt vốn lạnh tanh của Lạ Tước càng trở nên u ám, nhất định là có người đang ở phía sau cố ý sắp đặt.

Nhưng hắn ta vẫn không rõ nét chữ trên giấy là của ai, Thưởng Nguyệt đình là cái quái gì, lúc này hắn ta không thể cầu xin bừa.

Lúc này Dương quý phi lại cất giọng: “Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, chi bằng chúng ta cho người đi đến Thưởng Nguyệt đình một chuyến, xem thử có người đợi ở đó hay không, cũng biết được nét chữ này rốt cuộc là của ai”.

Lời mà bà ta nói cũng rất hay, dẫu sao những nam nhân đến dự tiệc hôm nay không thiếu một ai, cũng không chắc là người có mặt ở đây.

Ánh mắt của Chiêu Vũ để thản nhiên nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Yến, cuối cùng ngài đồng ý một tiếng cử người đi.

Không lâu sau đó, một tiểu công công dâng lên một cái khay.

Đọc truyện chữ Full