Chương 278
Chiêu Vũ Để không nghĩ tới bà ta trực tiếp khai mọi chuyện của Mộ Dung Bắc Hiền ra.
Ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Nàng là nói, tờ giấy này là Hiền nhi để người ta chuẩn bị?”.
Dương Quý Phi bày ra dáng vẻ đang rất khó xử: “Sáng nay nô tì cho người đi thăm hỏi Hi mỹ nhân, mới nghe nói ngọn nguồn của tờ giấy này, nhất thời tâm sinh sợ hãi. Nô tì tuy rằng không rõ đó là chữ viết của ai, nhưng chắc chắn sẽ không phải là đại hoàng tử gây nên, hơn phân nửa là Hiền nhi thiết kế chuyện này, ngay cả nô tì cũng bị nó mê hoặc. Nếu là trước đó biết hắn muốn hãm hại lão Đại, nô tì chính là lấy lấy cái chết cũng không có thể dung túng hắn làm ra chuyện hoang đường bực này , thân là huynh đệ há có thể vì bản thân mà lại bôi đen huynh trưởng, quả thực không xứng làm một đệ đệ!”
“Vũ vượng chính là nuôi con của nàng, như thế nào, lời này của nàng là không để ý cả tình cảm bao nhiêu năm nay sao?”
Dương Quý Phi ra vẻ là người công chính liêm minh: “Đúng là bởi vì nô tì là dưỡng mẫu của Vũ vương, mới càng nên dạy bảo khuyên nhủ, nuôi con nhưng để con làm chuyện sai, là nô tì dạy dỗ sai cách, còn thỉnh Hoàng Thượng trách phạt”
Lời nói này của bà ta thâm minh đại nghĩa, ngay cả Chiêu Vũ Đế nghe thấy cũng có chút động lòng.
Vẻ mặt hắn khó lường hỏi một câu: “Vậy ngươi cũng biết, Vũ vương tại sao lại làm như thể với lão Đại?”
Dương Quý Phi lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Nô tì ban đầu còn không rõ ràng, chỉ đến khi suy nghĩ kĩ, đoản Vũ vương có thể là vì thủy quân Đông Nam. Nô tì làm dưỡng mẫu của nó, vẫn vô cùng hiểu biết với đứa con này, hắn là một đứa nhỏ rất có dã tâm. Lần này chỉ sợ là nó cho rằng chỉ cần lão Đại xảy ra chuyện, ngài sẽ suy nghĩ đến nó đầu tiên. Thật sự là nghiệt tử hồ đồ, chẳng lẽ ở trong mắt hắn, quyền thế nhất thời so với tình cảm huynh đệ còn quan trọng hơn sao! Vô luận là chức vị gì, còn không phải là do Hoàng Thượng định đoạt sao, ngài muốn cho ai liền cho ai, đâu phải nó muốn là được!”.
Bà ta nói lời này rất là ý vị thâm trường.
Nhìn như là đang thất vọng và tiếc hận cho Mộ Dung Bắc Hiền, nhưng lại không hề có chút cầu tình nào cho hắn.
Ngược lại còn dùng lời nói để đá hắn ta mấy cái, hắn đã bị bà ta nói thành một người dã tâm bừng bừng lại không niệm tình huynh đệ.
Quả nhiên, Chiêu Vũ Để tức giận đến ánh mắt lạnh hơn. Đúng vậy, cái vị trí kia ông ta muốn cho ai thì cho. Ông ta là hoàng đế, chỉ có cho người khác, chứ không có chuyện người bên ngoài cho ông ta. Mộ Dung Bắc Hiền làm chuyện này, quả thực chính là đang khiêu khích hoàng quyền của ông ta.
Chiêu Vũ Đế sao có thể chịu. Ông ta đảo qua Dương Quý Phi: “Vậy ngươi nói, trẫm nên xử trí nàng thế nào?”
Dương Quý Phi vừa nghe giọng điệu này, chỉ biết Chiêu Vũ Để sẽ không đem chuyện này tính lên đầu bà ta, bằng không tuyệt sẽ không hỏi ý kiến của bà ta.
Nhưng càng là như vậy, bà ta lại càng phải làm ra dáng vẻ công chính.
“Nô tì nguyện ý tự phạt nửa năm bổng lộc, cũng ở trong cung bế môn một tháng, nếu là có thể, nô tỳ sẽ lỗi với Lê Vương cùng La cô nương. Việc này tuy rằng không phải nô tì cố ý, nhưng nó tì lại không hề có nguyên tắc tin đứa con thành đồng lõa của nó, khó mà chối bỏ trách nhiệm!”
“Mặt khác, nô tì tự biết mình chưa dạy bảo Vũ vượng cho tốt, cứ thể để hắn sinh ra tâm tính lệch lạc, long nô tì không yên. Nô tì không xứng tự cho mình là mẫu phi, ngày sau, Vũ vương muốn nhận người khác làm mẹ, nô tì tuyệt không ngăn trở”
Chiêu Vũ Để lúc này là thật sự giật mình. Phải biết rằng con cái trong cung giao cho phi tần nuôi nấng, đây là thiên đại ban ân.
Nhất là hoàng tử, cho dù là tư chất bình thường, đều là mỗi người tranh đấu trong hậu cung muốn giành.
Dương Quý Phi đã nuôi người lớn như vậy, lúc này trong lời nói cơ hồ có ý đoạn tuyệt tình mẫu tử, đây là thương tâm thất vọng đến như thế nào thì mới tính toán như vậy?