Chương 301
Triệu Khương Lan thực sự không nói sai, bổng lộc một tháng của quan viên phổ thông chỉ có mấy lượng, cho nên lúc này họ Liên rơi vào tay nàng, thực là tốn kém đấy.
Mắt thấy bóng lưng Liên công tử hổn hển rời đi, Dịch Chân có chút lo lắng.
“Vương phi, người này có vẻ chính là tới gây rối, nếu thật sự để hắn mua được đồ về, e là còn có cơ sự phía sau.”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Không sao, dù thứ này có bán cho hắn hay không, nếu hắn thực tình tới gây sự, phiền phức phía sau nhất định không tránh khỏi. Thế nào cũng không tránh được thì thà kiếm chút bạc của hắn, còn tốt hơn là cái gì cũng không được mà lại đầy thân xú khí.
Điều Dịch Chân lo lắng ngay sau buổi trưa hôm đó đã tới rồi.
Hắn không tới một mình mà dẫn theo bên mình một nữ tử dùng khăn che mặt.
Liên công tử vừa vào cửa đã bắt đầu ồn ào, khiến khách nhân trong tiệm đều sợ mà phải tản ra.
“Tới đây, tất cả mọi người đến xem tiệm son này vô cùng thấp kém. Nữ quyền nhà ta dùng trên mặt một lúc thì da dẻ đã xù xì hết lên. Thứ như thế mà bọn họ không biết ngượng bản một lượng bạc một hộp, đơn giản chính là bẫy người khác.”
Triệu Khương Lan đang ở phía sau chỉnh sửa bản thiết kế đồ trang sức, không để ý động tĩnh phía trước.
Dịch Chân bước nhanh vào gọi nàng: “Ta đã nói tên họ Liên kia muốn gây sự mà, hắn đưa thị thiếp của mình đến đây, nói nàng ta dùng xong thì mặt có vấn đề. Giờ còn dọa chạy khách nhân trong tiệm chúng ta nữa.”
Hôm nay Tiểu Dương và Phú Sơn không ở đây, Dịch Chân lại chỉ am hiểu dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Nhưng không thể dùng nằm đấm với Liên công tử vậy nên hắn khó tránh khỏi giận dữ. Triệu Khương Lan dùng cán quạt vỗ vai hắn một cái: “Không vội, ta đi xem.
Nàng nghĩ tới điều gì, lại nói khẽ với Dịch Chân vài câu, Dịch Chân gật đầu, rất mau đi ra.
Triệu Khương Lan vẫn là lấy thân phận nam tử hiện thân, thế nhưng bách tính xem náo nhiệt bên ngoài vẫn là lần đầu nhìn thấy vị lão bản “Lan Tâm” này.
Lúc Triệu Minh đi ra, một thân trường bào màu trắng bạc khiến cả cửa hàng cũng như thể sáng thêm vài phần. Kết hợp thêm với gương mặt đó của hắn, càng thêm vẻ xuất trần giữa đám người bình thường.
Như dương xuân bạch tuyết trong thi văn, một cái nhăn mày, một cử chỉ cũng đều lộ ra vẻ ưu nhã và tự phụ. So với Liên công tử đang gào thét ầm ĩ, Triệu Minh thoạt nhìn còn giống thiếu gia nhà cao cửa rộng hơn.
Họ Liên nghe được tiếng kinh hô cùng than thở truyền đến từ trong đám người, chợt cảm thấy bất mãn. Hắn chính là đến tìm người tính sổ, thế mà người này lại vì có một cái túi da tốt mà có thể lung lạc lòng người sao? “Triệu Minh, ngươi thật to gan, ta hảo ý mà tới cửa tiệm này của người mua đồ, vậy mà người dám đem đồ dưỡng da chất lượng kém thế này bán cho ta. Không thấy thị thiếp của ta đều vì dùng phần này mà khuôn mặt bị phá hỏng sao? Hôm nay nếu ngươi không xử lý một cách công bằng cho ta, ta nhất định cho người đập cái tiệm này của ngươi.”
Triệu Minh chỉ chỉ thị thiếp của hắn: “Nữ quyền của quý phủ vẫn dùng lụa mỏng che mặt, tại hạ cũng xem không rõ vấn đề ở đâu, không rõ có thể tháo khăn che mặt xuống để nhìn một chút không? Như thế tại hạ cũng có thể xử lý một cách công bằng với Liên công tử.
Liên công tử ra hiệu bảo nữ nhân sau lưng dùng ngón tay khêu nhẹ một góc của tấm lụa mỏng lên, quả nhiên lộ ra nửa khuôn mặt phiếm hồng, hơi có vẻ khiếp người trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh, tay nàng ta lại hạ xuống, như không thể để người khác xem nhiều được.
Triệu Khương Lan cau mày: “Liên công tử, nhìn phía dưới không được tỉ mỉ. Chỉ nhìn qua đã phản là vì son của ta mà xảy ra vấn đề, ta không thừa nhận được.”