Chương 342
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nói đến ấm áp dễ chịu, chỉ cảm thấy Triệu Khương Lan bây giờ giống như là tiểu áo bông tri kỷ, hơn nữa còn chọc người yêu thích.
Lúc này, ở trong phòng Mộ Dung Bắc Hải lại đặt một cái chậu than.
Than lụa vàng rực cháy, hắn cầm túi hương trong tay nhìn một lát, bỗng nhiên vung tay ném nó vào trong chậu than.
Không liếc mắt cái nào nữa.
Thị vệ tiến vào báo cáo nói: “Vương gia, Thần Vương điện hạ gần đây cho người điều tra một số người rải lời đồn, nghe nói Kinh Triệu Phủ đã phụng mệnh bắt được bảy tám người, đều đang giam giữ trong nhà lao thẩm vấn.”
Mặt Mộ Dung Bắc Hải khẽ nâng: “Lời đồn? Lời đồn về ai?”
“Là, là đồn đãi về ngài và Thần Vương phi. Bên ngoài có những kẻ không có mắt, dám tự mình chỉ trích nói, bởi vì Thần Vương điện hạ đối với Vương phi tình cảm nhạt nhẽo, Vương phi bị phẫn liền di tình biệt luyến, yêu thương ngài, cho nên cố ý để ngài ở lại Thần Vương phủ, thuận tiện tự hội”
“Còn nói …”
Thị vệ nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải, đã không dám mở miệng nữa.
Mặt Mộ Dung Bắc Hải không chút thay đổi liếc hắn một cái: “Tiếp tục nói tiếp”
“Còn nói Vương phi ở trà hoa yến tìm mọi cách gây khó dễ tiên phu nhân, là bởi vì Liên phu nhân từng có hôn ước với ngài”
Những lời này nếu không phải Mộ Dung Bắc Hải cho hắn đi tra, thị vệ cho dù có một trăm lá gan cũng không dám thuật lại.
Mộ Dung Bắc Hải dùng sức nắm chặt ngón tay, thật sự không dám nghĩ loại lời này rơi truyền vào trong tại của Triệu Khương Lan, nàng sẽ thương tâm bao nhiêu.
Thân là nữ tử, tự nhiên nàng rất coi trọng danh dự.
Hơn nữa, nàng lại rất thích lão Tử.
Nếu là bởi vì chính mình làm cho phu thê bọn họ bất hòa, hắn quả thực …
“Lén chuyển những lời này cho Thần Vương phi, nhưng không được nói trắng ra như vậy, chỉ cần làm cho nàng biết được, bên ngoài có chút đồn đãi lời ra tiếng vào. Bổn vương không muốn khiến nàng lo lắng, nhưng không hy vọng nàng hoàn toàn không biết gì cả vì vậy mà thiếu phòng bị.”
“Mặt khác, bảo Sơn Vương phủ chuẩn bị một chút, đợi thu thập tốt chỗ này, bổn vương trở về Sơn Vương phủ”
Thị vệ cả kinh: “Ngài sắp tới sẽ hồi phủ sao, nhưng bệnh của ngài vừa mới có chút khởi sắc, chính là bởi vì Vương phi điều trị thích đáng. Nếu hồi phủ, không tiện cho Vương phi thăm khám, có thể bất lợi cho thân thể của ngài hay không”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải có chút ảm đạm: “Bổn vương không hy vọng bởi vì bản thân, tạo thành hiểu làm không cần thiết. Cứ như vậy đi, không cần nhiều lời”
Lúc Triệu Khương Lan nghe được thị vệ của Mộ Dung Bắc Hải thuật lại, lại càng hoảng sợ.
Bởi vì lời dặn dò của Mộ Dung Bắc Uyên, trên dưới Thần Vương phủ ngược lại không có người dám đề đến những lời đồn đãi đó.
Cho nên Triệu Khương Lan chậm chạp không có nghe thấy, hiện giờ đột ngột nghe nói, lại có chút hoảng hốt.
Nhưng tâm tình của nàng cũng không có phập phồng quá lớn, ngược lại nói với thị vệ đến. truyền lời: “Đừng khiến Vương gia nhà người suy nghĩ nhiều, chỉ là những người không biết tình hình thực tế nói bậy nói bạ. Huynh ấy cứ an tâm dưỡng bệnh, những việc này không cần hao tâm tổn trí.”
Thị vệ có chút tiếc hận nói: “Vương phi, Vương gia nhà thần còn nói, mấy ngày gần đây muốn chuyển về Sơn Vương phủ”
Hắn nói xong lại khẩu đầu với Triệu Khương Lan: “Thuộc hạ cả gan, giấu Vương gia khẩn cầu. ngài, khuyên nhủ Vương gia. Bây giờ tay phải của ngài ấy mới tốt, đúng lúc là thời điểm mấu chốt, nếu gián đoạn giữa chừng, thuộc hạ thật sự là lo lắng tình huống của ngài ấy.