Chương 442
Nhưng theo như kết luận trong hồ sơ thì những tố cáo này đều không có kết quả.
Mấy năm trước, triều đình còn chưa quản lý vấn đề cho vay nặng lãi này một cách chặt chẽ, trên bản chất thì Định Sơn Hầu đúng thật là chủ nợ.
Theo lý mà nói thì thiếu nợ trả tiền đúng là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa ông ta lại lén lút móc nối quan hệ nên việc này cứ thế mà bị đè xuống.
Lúc đó Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa thống lĩnh Kinh Triệu phủ, Tần Nguyên cũng không phải là Kinh Triệu phủ doãn.
Những chuyện này đều không phải do bọn họ xử lý, đều là do tiền nhiệm để lại.
Mấy năm qua, bởi vì cá nhân cho vay tiền luôn xảy ra chuyện nên triều đình đã bắt đầu quản lý một cách chặt chẽ.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên luôn cảm thấy một khi Định Sơn Hầu phủ từng làm những chuyện này thì chắc chắn sẽ không tùy tiện buông tay như thế.
Dù sao món lợi mà cho vay nặng lãi mang lại cũng rất lớn. Nếu đã quen rồi thì sao mà nỡ buông tay chứ.
“Tần Nguyên phải người đi điều tra chỗ này, phải tìm được chứng cứ hắn cho vay nặng lãi.” Quả nhiên đúng với những gì Mộ Dung Bắc Uyên dự đoán, Tần Nguyên thật sự điều tra ra được cái gì đó. Mặc dù Định Sơn Hầu phủ đã đổi một chỗ khác nhưng vẫn dùng phương pháp cũ.
Tần Nguyên mày mò theo mấy nhân vật trong hồ sơ mà điều tra ra được manh mối, phát hiện ra ổ điểm mới của bọn họ.
Hắn ta sai người đóng giả tới vay tiền, lại phát hiện mức lãi cao tới nỗi thái quá, đã vượt khỏi phạm vi triều đình có thể tha thứ.
. Nếu như Hoàng Thượng biết được chuyện này thì chắc chắn Định Sơn Hầu sẽ không tránh được việc xảy ra chuyện.
Mộ Dung Bắc Uyên còn muốn tìm được nhiều thứ hơn. Ngay lúc hắn đang cần thì Đại Lý Tự Khanh, Nghiêm Chính tìm tới nhà. Ông ấy cầm theo một lá thư tới gặp Mộ Dung Bắc Uyên, nói là có liên quan tới Định Sơn Hầu phủ. Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng mời hắn vào nhà.
Nghiêm Chính chắp tay hành lễ rồi mới nói: “Hạ quan được Vương điện hạ nhờ vả nên đã phải người đi vội về phía Tùng Châu, cũng chính là chỗ Đại công tử của Định Sơn Hầu phủ từng làm quan mà tra xét, lại phát hiện một chuyện cách đây không lâu.”
“Là Sơn vương để người đi điều tra à? Mau nói đi”
“Rất trùng hợp, hạ quan có một người bạn vừa mới lên chức, y tới Tùng Châu làm Tri phủ, hạ quan hỏi thăm y một phen thì biết được vị Đại công tử kia ở Tùng Châu cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì. Hắn và một tiểu thư thương gia đã đính hôn có qua lại, không để ý tới lời của phụ mẫu mà hủy hôn ước, sau đó nuôi dưỡng ở bên ngoài làm ngoại thất. Vị hôn phu của tiểu thư kia phát hiện ra tung tích của nàng ta nên tới tận nơi mà quậy phá, ai ngờ công tử nhà Định Sơn Hầu lại đá vào chỗ đó của đối phương. Bây giờ người kia nửa chết nửa sống, thậm chí trong nhà đã chuẩn bị tang lễ.”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút kinh ngạc.
Xem ra Đại công tử này và đứa em trai ma quỷ kia của Cái nhà này làm chuyện xấu là số một, đúng là vật họp hắn đúng là từ một bụng mẹ sinh ra. theo loài.
“Chuyện này có thật không?”
“Hạ quan không dám nói bừa, tin tức này là do cấp dưới thúc ngựa đi tới Tùng Châu hỏi thăm được, hơn. nữa trong lá thư còn có chữ viết của Tri phủ đại nhân, không sai được.”
Tùng Châu cách thành không xa, nhưng cũng không quá gần, có thể vừa đi vừa về trong một ngày cũng có thể thấy được người nhận lệnh đi rất vội.
Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Bản vương cám ơn Nghiêm đại nhân, cũng xin người thay mặt bản vương mà cảm ơn Tri phủ Tùng Châu và Sơn vương. Chờ tới khi chuyện này được giải quyết xong xuôi thì bản vương sẽ mở tiệc nói lời cảm ơn.”
Nghiêm Chính vội vàng nói không dám, sau đó ra về.
Mộ Dung Bắc Uyên sắp xếp xong mọi thứ liên quan rồi nở một nụ cười lạnh mà nói: “Đi thôi Tần Nguyên, chúng ta đi “chăm sóc” Định Sơn Hầu một chút.”
Bước vào Định Sơn Hầu phủ thêm lần nữa đã là cảnh còn người mất. Lần trước bọn họ tới thì Hầu phủ còn mở tiệc mời Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan. Bây giờ lại đỏ bừng cả mắt như gặp kẻ địch.
Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên quyền cao chức trọng, nhưng Định Sơn Hầu nhìn thấy hắn cũng không tươi cười vui vẻ gì cho lắm.
“Sao vương gia lại tới đây, nghe nói ngài dùng thủ đoạn cứu Vương phi ra khỏi Đại Tông Chính Viện, thật đúng là không kiêng nể gì cả. Mặc dù bản hầu không có địa vị cao như ngài nhưng cũng không phải là ăn chay, vương gia đợi tấu chương của Gián Quan đi”