TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 516

Chương 516

Thẩm Hi Nguyệt làm như vậy, một là biết rằng ngay cả khi đi theo, Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ không thèm để mắt đến nàng ta, bỗng dưng mất mặt.

Thứ hai, đó là vì Triệu An Linh, Kể từ khi Triệu An Linh nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng ta với Mộ Dung Bắc Quý, chỉ cần nhìn thấy nàng ta liền chế giễu đủ thứ.

Nếu như thật sự xảy ra xung đột trong yến tiệc, e rằng không ai đứng ra bênh vực cho mình.

Triệu Khương Lan ngồi bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, cũng gần với Mộ Dung Bắc Hải, nhân cơ hội đó hỏi hắn gần đây sức khỏe thể nào.

Mộ Dung Bắc Hải cười nhẹ một tiếng: “Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng”

Viên hoàng hậu nhìn các hoàng tử khác, bên cạnh đều có người, nói không chừng qua mấy tháng nữa, đến lão lục cũng sắp cưới vợ rồi.

Chỉ có nhị tử của mình, đường đường là con trai trưởng, nhưng bên cạnh lại lặng lẽ buồn tẻ, khó tránh có chút đau lòng.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nói chuyện với Mộ Dung Bắc Hải, có chút bất lực chọc nàng một cái.

“Đừng nhúc nhích nữa, ngồi ngay ngắn vào”

Triệu Khương Lan thành thật nói ừ một tiếng, mắt lại nhìn về hướng sứ thần ở đối diện. Vị này là Lưu đại nhân của Bộ Hộ, trước đây nàng đã từng gặp qua, nhưng mà Thị Bách Sứ thì chưa từng gặp. Mấy hoàng thương còn lại, có một người rất quen mắt.

Tầm nhìn của nàng vô tình bị một người thu hút.

Đó là một người nam nhân đeo mặt nạ.

Dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, tuy rằng nhìn có vẻ gầy gò, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy yếu ớt.

Triệu Khương Lan cau mày, thấp giọng hỏi Mộ Dung Bắc Uyên, “Người đó là ai vậy?”

“Tùy tùng của một thương nhân, nói rằng bị bỏng hóng mặt, không dám để người khác thấy dung mạo thật”

Nàng không nhịn được nhìn nam nhân đó thêm vài lần nữa.

Dưới lớp mặt nạ, lông mày của đối phương cũng bị che mất.

Nhưng nàng luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc không thể nào giải thích được.

Có lẽ là một vị cố nhân nào đó chăng?

Băng qua đại sảnh trống rỗng, ánh mắt cũng có chút tra xét của Lý Mặc rơi vào người của phu thê Thần Vương.

Nếu như hắn không nhìn nhầm, vị Thần Vương Phi đó đã nhìn mình vài lần.

Có lẽ là cảm thấy chiếc mặt nạ của hắn thật kỳ dị.

Hắn khẽ cong môi dưới.

Thần Vương đối với vị vương phi này của mình, dường như không phải là giả vờ.

Trong khoảng thời gian này, đã đổi món nhiều lần, có vẻ như là đặt những món ăn mà nàng ấy yêu thích về phía nàng ấy.

Có đôi khi những chi tiết vô tình phản ánh sự thật tốt hơn những hành động hiển nhiên có thể nhìn thấy.

Điều khiển hẳn có chút ngạc nhiên là mối quan hệ giữa Thần Vương Phi và Sơn Vương dường như rất tốt.

Thân là cựu thái tử, còn có thể có thể chung sống hoà thuận với sủng phi của Vương Gia thật là kỳ lạ.

Mặc dù nói các món ăn và rượu của bữa tiệc đều cực kỳ tinh tế, nhưng có vẻ hơi vắng vẻ nếu thiếu những màn trình diễn, Trong bữa tối Giao thừa của những năm trước, vì nghĩ rằng những người trong cung cũng cần được nghỉ ngơi nên đã không có tiết mục nào được sửa soạn.

Nhưng các sứ thần tính cách lại thích náo nhiệt, Lưu đại nhân dẫn đầu nói: “Hoàng thượng, trong đám thương nhân đi cùng với chúng ta, có một vị công tử đánh đàn rất giỏi. Không biết để hắn ta tấu một bản nhạc góp vui với mọi người thì thế nào?”

Đương nhiên, sẽ không phải là Lý Mặc biểu diễn, mà là một nam nhân thấp bé đứng bên cạnh.

Sau khi được sự đồng ý của Lý Mặc, hắn ta đã cầm đàn gỗ ra và chơi một bản nhạc của Vinh Dương. Bản nhạc này có tên là “Quy Oanh”, rất nổi tiếng ở Vinh Dương.

Đọc truyện chữ Full