Chương 690
“Chúng ta đi thôi, đừng nên lãng phí thời gian cho những kẻ râu ria”
Nói xong, không nhìn sắc mặt của người phía sau, giơ doi đưa Triệu Khương Lan rời đi.
Thấy thái độ đó của bọn họ, Lâm Linh Nhi tức giận, bực bội buông rèm xuống.
“Đắc ý cái gì!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi siết chặt ngón tay.
Sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, cẩn thận đặt bàn tay lên bụng Hừ, nhanh thôi, những người này sẽ không còn dám coi thường mình nữa!
Vừa về đến Sơn vương phủ, Lâm Linh Nhi liền bày ra vẻ mặt khó chịu.
Nha hoàn vội vàng đi tìm lão quản gia, nói trắc phi bị ốm nhẹ, bảo quản gia mời đại phu đến.
Mặc dù Mộ Dung Bắc Hải không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của Lâm Linh Nhị, nhưng lão quản gia vẫn làm tròn phận sự với vị nữ chủ nhân này.
Hắn ta vội vàng mời một vị lão thái vừa nghỉ hưu ở Thái Y Viện mà Mộ Dung Bắc Hải hay gọi đến đến chữa bệnh cho Lâm Linh Nhi.
Lão thái y chẩn mạch, lúc thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng dường như sợ chẩn sai, nên lại chẩn đoán lại một lần nữa, sau đó mới kết luận.
“Chúc mừng trắc phi, chúc mừng trắc phi!
Chuyện đại hỷ! Mạch của ngài êm như quả bóng, đây là mạch hỉ, điện hả sắp có hài tử rồi!”
Lão quản gia nghe thấy vậy liên há hốc mồm vì ngạc nhiên, nhất thời không biết nên vui hay là lo lắng.
Hạ nhân bên cạnh rối rít nói tiếng cảm ơn, Lâm Linh Nhi xấu hố cúi đầu xuống, ra lệnh cho hạ thân đưa cho lão thái y một hồng bao.
Thái y dặn dò một ít điều cần phải chú ý khi mang thai, người bên cạnh Lâm Linh Nhi đưa ông ta ra ngoài.
Chỉ còn lão quản gia ở lại, Lâm Linh Nhi cười như không cười nhìn đối phương: “Quản gia, ngươi có định nói chuyện này cho điện hạ biết không?”
Như là mừng, như là lo lắng.
Hắn ta đã hầu hạ Mộ Dung Bắc Hải nhiều năm, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì.
“Nói đi, có chuyện gì vậy”
Hắn đặt quân cờ xuống, yên lặng chờ lão quản gia nói.
“Bẩm điện hạ, hôm nay trắc phi nói trong người cảm thấy không khỏe, lão nô liền mời Vương thái y đến xem”
“Sau đó Vương thái y chẩn mạch cho trắc phi, nói trắc phi có tin vui.”
Nghe vậy, Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lão quản gia cố gắng duy trì nụ cười: “Chúc mừng vương gia, ngài sắp được làm phụ thân rồi. Đây là đứa bé đầu tiên trong phủ chúng ta, nhất định sẽ thông minh lanh lợi như ngài.”
“Rầm!”
Mộ Dung Bắc Hải vung tay lên, bàn cờ trước mặt bị lật đổ xuống đất.
Quân cờ đen trắng vương vãi khắp nơi, trên mặt đất trở thành một đống hỗn độn.
Lão quản gia giật mình, quỳ bụp một cái xuống đất: “Điện hạ, đây là chuyện vui, sao ngài lại tức giận như vậy”
“Chuyện vui?”
Mộ Dung Bắc Hải vịn vào bàn tròn đứng lên, nét mặt u ám khó lường.