Chương 1350
Ấy vậy mà một mưu sĩ trong cung của Mộ Dung Bắc Quý thấy vậy không nhịn nổi liền hỏi: “Điện hạ, hôm nay trong triều đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đáy mắt của Mộ Dung Bắc Quý đỏ như máu, một lúc sau mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng.
“Hôm nay, phụ hoàng nhận được tin tức của Mộ Dung Bắc Hải truyền đến, nói là hắn ở Nguyên Ải đã bắt được Lạc Quận Vương. Bây giờ hẳn đang khởi hành áp giải Lạc Quận Vương, nhất định sẽ về kinh trước Tết, ngươi không nghe thấy hôm nay trong triều có bao nhiêu người không ngừng khen ngợi Mộ Dung Bắc Hải, hiến nhiên tán dương Mộ Dung Bắc Hải thành trụ cột quốc gia! Nhìn dáng vẻ của đám người đó bổn cung liền biết bọn họ đang nghĩ gì, bọn họ nhất định đang nghĩ nếu như Mộ Dung Bắc Hải không bị bệnh thì tốt biết bao, Thịnh Khang có thể có một vị Thái tử điện hạ như vậy mới thật sự là phúc của vạn dân”
Nói đến đây, giọng hẳn trở nên khàn khàn.
Hắn tự chỉ vào ngực mình hỏi: “Vậy còn ta thì sao? Ta bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy có ai nhìn thấy! Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, vì những chuyện phiền toái của Thịnh Khang mà nhọc lòng, nhưng đám người kia sẽ không bao giờ chú ý đến, trong lòng bọn họ ta mãi mãi không bảng tên Mộ Dung Bắc Hải tàn phế kia!”
Mưu sĩ nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý suy sụp tinh thần bèn mở miệng an ủi hắn, nói: “Thái tử điện hạ không cần phải lo lắng nhiều như cho dù Sơn Vương điện hạ có xuất sắc đi chăng nữa chỉ cần chân của hắn không thể hồi phục thì cũng sẽ không bao giờ có cơ hội trở lại vị trí này nữa”
“Nhưng ngươi không biết, tình trạng của hẳn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi! Từ lúc hẳn quen Triệu Khương Lan kia, cũng không biết Triệu Khương Lan kia có bản lĩnh gì, mà lại có thể làm cho tay của hẳn có thể cử động tự nhiên, có lẽ qua một vài ngày nữa Mộ Dung Bắc Hải có thế hoàn toàn đứng dậy rồi”
“Hơn nữa hắn còn là đích tử của hoàng hậu, là hoàng tử tôn quý nhất của vương triều Thịnh Khang, cho dù đến lúc đó bản cung có cữu cữu nâng đỡ thì cũng chỉ thể hiện là bản cung không danh chính không ngôn thuận mà thôi!”
Mưu sĩ lắc đầu: “Nhưng dù sao thì bây giờ Sơn Vương điện hạ vẫn chưa hồi phục, không phải sao! Giờ đây Sơn Vương điện hạ đang trong quá trình hồi phục chậm chạp nên cần phải dựa vào Thần vương phi, một khi Thần vương phi đi Vinh Dương không phải là sẽ không còn ai có bản lĩnh có thể trị được bệnh cho Sơn Vương điện hạ sao”
Mộ Dung Bắc Quý lạnh mặt: “Vinh Dương? Triệu Khương Lan đã quay lại với Mộ Dung Bắc Uyên rồi, dựa vào sự coi trọng của Mộ Dung Bắc Uyên đối với ả sao hẳn có thể dễ dàng để cho ả đi Vinh Dương chứi”
“Là Thần vương điện hạ không nỡ nhưng hoàng thượng thì lại nỡ.
Thật ra lần trước ngài nên thấy chuyện hung thủ sát hại Quận chúa Di Thanh vu oan cho Thần vương phị, thực ra có rất nhiều điểm nghi vấn nhưng hoàng thượng lại không hề bênh vực, không khó để nhìn thấy thái độ của hoàng thượng đã rất rõ ràng. Bây giờ vì vẫn còn một thời gian nữa mới tới tang lễ của Thái hậu, các sứ giả của Vinh Dương vẫn chưa đến, đợi sau khi người đến rồi bọn họ sẽ muốn đón Hoàng hậu của mình về nước, ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ để cho Thần vương điện hạ tiếp tục tùy hứng sao?”
‘Thấy Mộ Dung Bắc Quý không nói gì, mưu sĩ nói tiếp: “Chỉ cần đến lúc đó chúng ta nghĩ cách để cho Thần vương phi bị sứ thần Vinh Dương mang đi, bằng cách này nàng sẽ không còn cách nào để tiếp.
tục chữa trị cho Sơn Vương điện hạ nữa. Chân của Sơn Vương hạ một ngày không hồi phục thì sẽ là một ngày hẳn không thể uy hiếp đến địa vị của ngài. Đồng thời mâu thuãn giữa Thần vương điện hạ và hoàng thượng sẽ càng trở nên căng thẳng hơn, thậm chí có thể đến nước không thể cứu vãn, đến lúc đó người hưởng lợi không phải là điện hạ ngài sao!”
Nghe hắn nói như vậy ánh mắt của Mộ Dung Bắc Quý mới dần dần lấy lại tỉnh thần.
“Vì vậy ý của ngươi là mấu chốt của vấn đề đều nằm ở một mình Triệu Khương Lan”
Chính là đặt một chiếc nồi sứ thật là lớn đã được rửa sạch ở giữa mặt bàn, ở bên dưới đốt lửa.
Trong nồi sứ bỏ nước sốt và gia vị, thêm một chút thức ăn sống nguội vào đáy nồi rồi nấu chín.
Ăn vào, miệng cảm thấy sền sệt, hương vị tươi ngon. Trong tiết trời mùa đông này vô cùng hấp dẫn.