Chương 1422
Chính là cô cô bên cạnh hoàng hậu.
Viên hoàng hậu sau khi nghe nói tin này liền sợ chết khiếp, nhất là khi nghe tin có người hạ độc Mộ Dung Bắc Hải, đúng là cả gan làm loạn mà.
Cô cô nghiêm nghị nhìn mọi người trong vương phủ: “Các ngươi rốt cuộc hầu hạ điện hạ thế nào vậy! Lại để cho điện hạ lâm vào cảnh như thế này, nếu như người ấy xảy ra bất trắc gì, thì các ngươi cứ đợi hoàng hậu hỏi tội đi.”
Có kẻ nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ thật sự là không biết, theo như Thần vương phi nói, thì trong canh nhân sâm này có vấn đề”
“Canh nhân sâm? Không thể nào, nhân sâm đều là do hoàng hậu ban thưởng, ngay cả bản thân hoàng thượng cũng dùng, trước giờ chưa hề nghe nói là có vấn đề gì. Có phải có người động tay động chân trong canh nhân sâm không, canh này ai nấu?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tử Trúc và Thúy Ngọc liền thay đổi, quỳ xuống mà nói: “Là do nô tỳ nấu, nhưng mà nô tỷ không hề động tay động chân gì trong canh cả. Là dùng nước trắng mà hầm, nô tỳ thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy hai người này đều là người của Hứa Mạn Nhi, vẻ mặt của cô cô liền khó coi hẳn.
Bà ta vẫn chưa quên, lần trước Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện là bởi vì Lâm Linh Nhi. Lúc đó Lâm Linh Nhi cũng là trắc phi của Mộ Dung
Bắc Hải, tại sao đều vì trắc phi mà xảy ra chuyện cơ chứ.
Không lẽ những nữ nhân này sau khi vào phủ Sơn Vương thì không thể yên phận một chút được hay sao! Nhìn thấy cô cô đang có chút kìm hãm sự tức giận, trong lòng của Hứa Mạn Nhi cũng không dễ chịu gì.
Tuy rằng nàng ấy không biết tại sao lại có kết cục như vậy, nhưng canh này quả thực do người của nàng ấy nấu.
Bây giờ hại đến Mộ Dung Bắc Hải lâm nguy, thì nàng ấy làm sao mà dễ chịu được cơ chứ.
Triệu Khương Lan nhíu lông mày nói: “Bây giờ cần có người có nội lực thâm hậu đẩy độc trong người Sơn Vương ra
Mộ Dung Bắc Uyên muốn lên, nhưng Triệu Khương Lan lắc đầu: “E rằng chàng không được đầu, bởi vì người đẩy độc phải giúp tam ca đả thông kinh mạch, với lại đối phương phải có hiểu biết về thái cực càn khôn, là người luyện nội công. Còn chàng chỉ là từ nhỏ luyện kiểm bên ngoài. Không có hiệu quả gì đâu.”
“Nội công thái cực?” Mộ Dung Bắc Uyên suy tính một hồi: “Có cách, gọi Tần Khâm tới.
“Tần thống lĩnh.”
“Đúng vậy.” Hắn quay lại phía cô cô: “Ngươi mau mau hồi xung, bẩm bảo với phụ hoàng chuyện này, để phụ hoàng phải Tần Khâm tới. Tần Khâm nhất định sẽ làm được.
Cô cô không dám chậm trễ, nhanh chóng hồi cung.
“Những người khác mau đi chuẩn bị nước nóng, bây giờ bổn cung sẽ kê mấy vị thuốc giải độc, các ngươi mang bỏ vào nước nóng, cho dược tính phát tán vào nước, sau đó để Sơn Vương điện hạ vào đó ngâm mình.”
Triệu Khương Lan cũng nhân lúc này phong ấn mấy nguyệt đạo trên người Mộ Dung Bắc Hải, chí ít trước khi có cách giải quyết thì có thể bảo toàn tính mạng hắn.
Tần Khâm đến cũng rất nhanh, trong lòng hắn ta cũng đặc biệt lo lắng. Suy cho cùng với Tần Khâm mà nói, hắn ta từ đầu chỉ cuối đều coi Mộ Dung Bắc Hải là thái tử.
“Thần vương phi, hạ quan có thể làm gì được cho điện hạ.”
“Tần Đại nhân, nghe nói ngài hiểu biết rõ về càn khôn âm dương, bây giờ Sơn Vương hiện đang ngâm mình trong thuốc, phiền ngài cũng vào đó ngâm mình, vận nội công đẩy độc ra từ sau lưng huynh ấy, đồng thường cũng đẩy dược tính vào người huynh ấy.
Sau khi Tần Khâm hiểu được ý của nàng, liền bảo mọi người đi ra ngoài, bắt đầu vận công giải độc cho Mộ Dung Bắc Hải.
Đây là một quá trình rất dài, bất luận là đối với người trúng độc, hay đối với người giải độc, đều sẽ tiêu tốn một lượng lớn sức lực.
Triệu Khương Lan không dám tùy tiện rời đi, sợ hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng phía hoàng hậu đã cho người đến chuyển lời, nói là để cho cô cô kiểm tra phòng của Hứa Mạn Nhi và hai tỳ nữ của nàng ấy.