Chương 1695
Nếu như ông ta thực sự bị nỗi hận sâu sắc làm cho mờ mắt, cố ý đặt một cái bẫy cho Triệu Khương Lan thì cũng không phải là không có khả năng.
Lúc còn do dự chưa quyết định được, Liên Tư Thành chỉ đành nhốt Triệu Khương Lan lại, cho người canh chừng nghiêm ngặt.
Để sau khi hắn ta suy nghĩ xong, mới có thể đưa ra quyết định.
Rất nhanh, Triệu Khương Lan đã bị nhốt lại trong ngục tối ở dưới đất.
Trong ngục tối ít ánh sáng, lạnh lẽo, môi trường không giống với những nơi trước đây mà nàng từng sống.
Nhưng Triệu Khương Lan đã thấy đủ rồi, bây giờ tạm thời có thể giữ lại cái mạng nhỏ này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.
Điều khiến Triệu Khương Lan không ngờ tới là, trong cái ngục tối này ngoài nàng ấy thì lại có người khác nữa.
Còn có một người đàn ông dơ dáy bẩn thỉu bị nhốt ở cái ngục bên cạnh nàng ấy.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông đó ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ định không quan tâm đến, nhưng nhìn thấy gương mặt của Triệu Khương Lan, hắn như bị mê hoặc, bất chợt nhìn nàng thêm mấy lần.
Đợi khi lính cai ngục đi xa rồi, người đó mới lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ, nhìn mặt của đệ, không biết là thuộc hạ của ai?”
Triệu Khương Lan lắc lắc đầu: “Từ trong đám quân đội của triều đình, ta bị bắt đến đây, vốn dĩ là một lòng đầu hàng, ai ngờ rằng bị kẻ xấu hãm hại, nói ta là nội gián, nên ta đành bị nhốt lại thôi.”
“Triều đình? Vậy trước đây đệ là thuộc hạ của Thần Vương à?
Triệu Khương Lan tùy ý gật gật đầu, có chút thắc mắc hỏi: “Vậy còn đại ca huynh thì sao? Sao huynh lại bị nhốt lại vậy?”
“Ta? Hứ, bởi vì ta không muốn đánh trận, mà Liên Tư Thành lại muốn đối đầu với triều đình, dấy binh tạo phản. Ý kiến của ta và hắn không hợp với nhau, chỉ có thể bị giam lại mà thôi.”
Nghe thấy lợi này, đột nhiên Triệu Khương Lan lại có hứng thú.
Nàng kìm giọng lại, nhỏ tiếng hỏi: “Sao huynh lại không muốn đánh nhau với triều đình?”
“Chiến tranh có gì tốt đâu, không cần biết là ai thua ai thắng, những người kém may mắn cuối cùng không phải là những dân chúng tầng lớp thấp hay sao. Hễ là những nơi mà chiến tranh càn quét đến thì dân chúng đau khổ không thôi, không còn một cái cây ngọn cỏ. Thời gian chiến tranh kéo dài càng lâu thì còn sẽ khiến cho mất mùa, bệnh dịch, dân chúng trốn đi khác và nhiều khó khăn khác nữa. Mà tất cả những thứ này chỉ để thỏa mãn lòng tham không đáy của những kẻ ngồi trên cao. Dân chúng có tội gì đâu chứ?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, thì Triệu Khương Lan đã xem hắn là tri kỷ rồi.
Đúng vậy, những người khó khăn nhất trước giờ thực ra đều là những dân chúng vô tội.
Vốn dĩ họ đã an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ vì chiến tranh mà rất có khả năng sẽ mất đi chỗ ở của mình, mất đi thứ mà mình đã tích góp cả đời.
Thậm chí có không ít người còn bị bắt đi đầu quân đánh trận, mất mạng, mất người nhà.
Lúc này cho dù là ai ngồi ở trên cao, làm người có quyền thì tức nhiên có thể bình chân như vại, ngồi không hưởng lộc rồi.
Đợi khi gió xuân thổi đến, hoa cỏ lại thay nhau đua nở.
Ai lại nhớ đến trước đây có bao nhiêu người bỏ mạng dưới mặt sông mờ mịt, đến bia mộ cũng chưa từng để lại.
Nói đến chỗ đau lòng, hay người đều im lặng hồi lâu.