Chương 1755
Trong một cửa hàng thịt, ông chủ bỗng nhiên nôn ra.
Khách đến mua thịt lui về sau một bước, ngoài miệng lại ân cần nói: “Ông chủ ông làm sao vậy? Mùa hè này mà cũng cảm lạnh, phải chú ý sức khỏe đấy.”
Chủ cửa hàng thịt dùng khăn lau miệng: “Làm phiền mọi người quan tâm, ta cũng không biết chuyện gì, tối hôm qua cảm thấy hơi không thoải mái. Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, hôm nay dọn quầy về nghỉ ngơi sớm một chút vậy.”
Buổi tối lúc ngủ, ông chủ này lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn cảm thấy tức ngực lạ thường.
Ông ta lúc nào cũng muốn nôn mửa, qua nửa đêm lại sốt cao khó hiểu.
Phu nhân của ông ta không còn cách nào, chỉ đành phải đến tiệm thuốc lấy cho ông ta vài thang thuốc.
Nhưng không ngờ là hai ngày trôi qua, không những triệu chứng không giảm mà già trẻ trong gia đình này cũng bị bệnh.
Vì binh lính bị thương rất nhiều, gần như tất cả đại phu trong thành Vô Tuyết đều được trưng dụng.
Vị phu nhân này không thể làm gì khác ngoài việc đi tới trại lính gần đó nhờ giúp đỡ.
“Quân gia, ta có thể mời vị đại phu đến nhà ta xem một chút hay không. Cũng không biết tại sao gần đây chồng ta với người già và trẻ con trong nhà đều miệng nôn trôn tháo, còn lên cơn sốt kéo dài, uống thuốc cũng không thấy khỏi. Một người đàn bà như ta chăm sóc mấy người bọn họ thật sự là cố không nổi.”
Binh lính nghe nói vậy lập tức vào tìm một đại phu đến.
Đại phu được tìm tới họ Lưu, tên là Lưu Chương.
Lưu Chương rửa tay xong đi về phía trước: “Nghe nói nhà phu nhân có nhiều người bị bệnh, xin chớ sốt ruột, bây giờ ta đi theo ngươi xem một chút.”
Khi đến nơi, Lưu đại phu vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng ho khan không dứt.
Ông chỉ vào gian phòng có phần ngột ngạt: “Phu nhân, thường ngày cửa sổ này nên mở ra để thông gió hơn, nếu không bệnh khí không dễ tản ra, không có lợi cho sự hồi phục của bọn họ.”
Đối phương vội vàng đồng ý.
Lưu Chương bắt mạch cho ông chủ hàng thịt trước, sau một lúc lâu ông cau mày suy tư.
“Kỳ lạ, mạch này vừa giống lại vừa không giống cảm lạnh. Người bệnh này mạch ở cổ tay đập mạnh, căng như dây… ngươi lè lưỡi ra ta xem một chút.”
Ông ta a một tiếng lè lưỡi, Lưu Chương xem kĩ càng: “Tưa lưỡi tái nhợt, hai bên ửng đỏ, bựa dày. Ngoài lên cơn sốt ra, ngươi còn có chỗ nào khác khó chịu không?”
Người này suy nghĩ một chút: “Còn có cảm giác tức ngực, có lúc nằm lâu thở không ra hơi. Hơn nữa còn thường xuyên ho khan, thậm chí suýt nữa ho ra máu.”
Phu nhân của ông ta vội hỏi: “Đại phu, ngài nói đây không phải là cảm lạnh thì là bệnh gì nhỉ? Ngày nóng này, nếu nói là nhiễm lạnh cũng không đúng.”
“Nếu một nhà già trẻ của ngươi đều như vậy, có lẽ là ăn thức ăn có vấn đề.”
“Chồng ta bị bệnh trước, hai ngày sau trẻ con và cụ bà mới không thoải mái.”
Lưu Chương chân mày càng nhăn hơn: “Chẳng lẽ là lây từ ông ta, bệnh này nếu lây thì sẽ rất phiền phức. Thế này đi, ta lại đem triệu chứng của bọn họ ra bàn bạc với đại phu khác một phen, chờ có kết luận sẽ trả lời lại các ngươi.”
Sau khi Lưu Chương ra khỏi nhà này, mang theo nghi ngờ suốt dọc đường về doanh trại.
Vừa ngồi vào cạnh cửa, ông lại nghe thấy có người ở bên ngoài doanh trại nhờ giúp đỡ.