Chương 1762
Bọn họ không hề vứt bỏ bệnh nhân.
Sau khi mọi người phối hợp, việc cách ly trở nên thuận lợi hơn trước.
Triệu Khương Lan tập họp các thầy thuốc lại: “Chắc các ngươi cũng đã nghe tin, hiện tại có rất nhiều mắc bệnh, làng Phong Lam luôn trong tình trạng thiếu người. Nên ta mới bất đắc dĩ để các ngươi tới đó.”
“Đương nhiên, đây là một quyết định không dễ dàng gì. Ta biết các ngươi rất sợ. ta đây cũng sẽ sợ.
Nhưng chúng ta là thầy thuốc, cứu người là nhiệm vụ của chúng ta, nếu chúng ta không làm thì ai sẽ làm đây.”
Có người nghe xong lời này, đưa tay lau nước mắt.
Lập tức ngẩng đầu cao giọng nói: “Triệu công tử đừng lo lắng. Tuy chúng ta rất sợ, nhưng cứu người là quan trọng hơn hết, sao có thể trơ mắt nhìn nhiều người như vậy chết chứ.”
“Nói đúng lắm, không phải là dịch bệnh thôi sao. Mấy triều đại trước thời nào mà chưa từng xảy ra, cuối cùng cũng giải quyết được đó thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, hiểu biết hơn như vậy, sau có thể thua bọn họ được chứ.”
Triệu Khương Lan lau nước mắt: “Cảm ơn các ngươi.”
Sau đó, các thầy thuốc lần lượt lên xe ngựa đi đến làng Phong Lam.
Triệu Khương Lan dặn dò xong, cũng chuẩn bị xuất phát.
Nhưng chưa rời khỏi doanh trại, đã bị Giang Dương, Mai Hương và Hồng Vân chặn ở trước cửa.
Nàng chau mày: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Giang dương hít một hơi thật sâu: “Thuộc hạ sẽ phụ trách làng Phong Lam, vì vậy xin vương phi ở lại trong thành. Còn rất nhiều người bệnh đang rất cần thầy thuốc, có ngài ở đây, bọn họ cũng an tâm phần nào.”
“Giang Dương, ngươi có ý gì?”
“Thuộc hạ không thể để vương phi mạo hiểm được. Bây giờ làng Phong Lam đã trở thành trung tâm của dịch bệnh. Nếu sau này có thể kiểm soát thì rất tốt, nhưng nếu không… với thân phận cao quý của ngài, tuyệt đối không thể đưa chính mình vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy.”
Triệu Khương Lan dứt khoát đứng lên: “Là ta đã ra lệnh cho người bệnh tập trung một chỗ để chữa trị, cũng là ta đã đưa thầy thuốc đến đó. Bây giờ đã lâm trận lại kêu ta rút lui, ngươi nói xem đây là cái đạo lý gì?”
“Không giống nhau, ngài là vương phi, là người quan trọng nhất của điện hạ. Hiện tại điện hạ còn chưa rõ sống chết, sao chúng ta có thể để ngài gặp nguy hiểm được chứ?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Ngươi nói sai rồi. Từ rất lâu ta đã không còn là vương phi của các ngươi nữa. Trong mắt thiên hạ, Thần vương phi đã sớm đột ngột qua đời, ta vốn nên là người phải chết. Vì vậy, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng không sợ.”
Nàng dừng lại một chút, càng kiên định nói: “Về phần điện hạ… huynh ấy là người thương con như dân, nếu hôm nay đổi lại là huynh ấy có y thuật, chắc chắn cũng sẽ hành động giống như ta.”
Hồng Vân lo lắng nói: “Cho dù người ngoài không biết ngài là Thần vương phi, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta đều biết tính mạng của ngài quan trọng đến thế nào. Nên sao chúng ta có thể trơ mắt không để ý đến an nguy của ngài.”
“Là Thần vương phi cũng tốt, công chúa Nhã Lan cũng chẳng sao. Hai thân phận đó nhìn có vẻ như cao quý hơn lê dân bách tính, nhưng thực chất, chúng ta mới là người được hưởng nhiều phúc báo nhất của thiên hạ. Nếu không có sự ủng hộ của dân chúng, triều đình sẽ khó mà được vững chắc. Giờ đang là lúc dân chúng cần chúng ta nhất, chúng ta lại quay lưng với họ, chẳng phải là quá tàn nhẫn hay sao?”