Chương 1832
Rất nhanh hai người đã đến chỗ của Hồng Mai, tiệc rượu đầy tháng này nàng ấy chỉ mời những người thân cận nhất.
Hồng Mai thấy Mộ Dung Bắc Hải đưa Hứa Mạn Nhi đến thì rất biết ơn, cô ấy cười nói: “Điện hạ và vương phi bận rộn nhưng vẫn nể mặt đến đây, thật sự là vinh hạnh của chúng ta.”
Hứa Mạn Nhi kéo tay nàng ấy: “Đừng có nói như thế, điện hạ nhà ta coi cô là em gái, cháu gái của chúng ta đầy tháng, làm sao chúng ta có thể không tới được.”
Con gái của Hồng Mai được đặt tên là Dịch Tư, với hàm ý là nỗi nhớ về người cũ.
Đứa trẻ mới xinh trắng trắng tròn tròn, dáng vẻ còn rất giống Hồng Mai, thật làm cho người khác yêu thích.
Dịch Chân và Mộ Dung Bắc Hải đã uống ba tuần rượu rồi, nên khó tránh khỏi lại nói về Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Hồng Mai hơi xúc động dụi mắt một cái: “Bây giờ Vương phi đã trở thành hoàng hậu nước khác, mặc dù địa vị của người rất cao, nhưng ta biết nàng ấy vẫn không buông bỏ được Thần vương điện hạ. Hiện nay dịch bệnh ở Giang Nam đang bùng nổ, cũng chưa biết là có thể khống chế được hay không, duy nguyện điện hạ có thể bình an trở về không.”
Mộ Dung Bắc Hải không khỏi rũ mắt xuống.
Triệu Khương Lan giả trang thành Triệu Minh, từ trước đến nay vẫn luôn ở bên Mộ Dung Bắc Uyên, chuyện này chỉ có một mình hắn biết.
Nhưng để bảo vệ cho an toàn của bọn họ, Mộ dung Bắc Hải chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai.
Nghe được lời cảm thán đó của Hồng Mai, hắn cười khẽ: “Người tốt sẽ nhận được phước, không cần quá lo lắng.”
Lúc này ở Giang Nam không se lạnh như ở kinh thành, nhưng tiết trời khô nóng cũng đã sớm đi qua.
Buổi trưa hôm đó, làng Phong Lam chúc mừng nhóm bệnh nhân đầu tiên đã hoàn toàn bình phục.
Những người này đa phần đều có chứng bệnh nhẹ, khi dịch bệnh mới bùng phát liền được đưa đi cách ly.
Trong đó bao gồm cả mẹ của Giai Ninh, là vị phu nhân sinh non lúc trước.
Sau khi Triệu Khương Lan chắc chắn là nàng ta đã hết bệnh thì nàng ta liền xúc động phát khóc.
Nhất là khi Triệu Khương Lan cẩn thận đưa đứa bé cho vào trong ngực nàng ta, nàng ta lại càng khóc không thành tiếng.
Đứa bé sinh non mới được tám tháng này, nó tách từ trong cơ thể nàng ta ra, nhưng từ lúc sinh đến bây giờ vẫn chưa được bế nó lần nào.
Thật vất vả mới có thể hết bệnh, có thể tự tay ôm lấy con của mình.
Nàng ta không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ vài cái, trên mặt không dấu được vẻ hạnh phúc.
Nói đến cũng lạ, bình thường Giai Ninh rất sợ người lạ.
Ngoại trừ y nữ bế con bé khi mới vừa sinh và Triệu Khương Lan ra thì những người khác bế nó đều sẽ khóc.
Nhưng mà khi nằm trong lồng ngực của mẹ ruột, giống như là có một loại tình cảm máu mủ ruột rà, vậy nên Giai Ninh không những không khóc không nháo mà còn cười khanh khách không ngừng.
Triệu Khương Lan thấy được cảnh này thì không nhịn được, phải quay lưng đi để lau khóe mắt.