Chương 1851
Ninh Vân nghe thấy cái tên Triệu Minh mới miễn cưỡng từ trong trí nhớ vơ vét ra được hình dáng của người này.
Trước đây, nàng ta đã gặp qua ông chủ của “Lan Tâm”, nhưng dù sao thì cơ hội gặp mặt cũng rất ít.
Cộng thêm nàng ta bị cấm túc gần một năm, bây giờ ấn tượng còn lại cũng chỉ là những nét phác thảo mờ nhạt.
Ninh Vân không có hứng thú, đùa nghịch với túi lưới trong tay: “Thế nào cũng được, mẫu phi vui là được.”
“Đứa bé này, đối với chuyện như thế này cũng không mảy may nhiệt tình, nếu như chuyện thật sự thành rồi thì con cũng không thể đối với phò mã lạnh nhạt như vậy được.”
Huệ phi có chút chạnh lòng kéo làng lại: “Con của ta, lẽ nào mẫu phi có thể hại con sao? Nói chung, mẫu phi nhất định sẽ tranh thủ với phụ hoàng con để Triệu Minh cưới con.”
Chiêu Vũ đế gặp riêng Triệu Khương Lan ở ngự thư phòng, Triệu Khương Lan thầm nghĩ một lí do thoái thác, ai biết được Chiêu Vũ đế vừa mở lời đã hỏi: “Triệu Minh, trẫm thấy tuổi của ngươi không lớn, có lẽ trong nhà vẫn chưa cưới vợ sinh con phải không?”
Triệu Minh không hiểu nên gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, trước mắt thảo dân chỉ có một mình.”
“Như thế rất tốt.”
Lúc trước ở đại điện cách hơi xa nên không nhìn rõ.
Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần thế này, không biết tại sao Chiêu Vũ đế lại hơi cảm thấy ngũ quan của Triệu Minh có phần quen mắt, giống như là một người quen nào đó.
Triệu Khương Lan bị hắn ta nhìn đến sợ hãi, trong lòng hơi bồn chồn.
May mắn thay là Chiêu Vũ đế đã thu hồi tầm mắt đánh giá, trở lại nói chuyện chính sự.
“Tại yến tiệc chúc mừng, trẫm đã đề nghị với ngươi chuyện để ngươi vào thái y viện, người suy nghĩ thế nào rồi?”
Triệu Khương Lan vội vàng quỳ xuống: “Nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, thảo dân vô cùng vinh dự, dù chết không từ. Nhưng tính cách của thảo dân lỗ mãng, ở bên ngoài luôn thiếu quy củ, nếu như vào thái y viện làm quan sợ là không có khả năng đảm nhận chức trách. Hơn nữa, lúc thảo dân hành nghề y đã quen với việc ngao du khắp bốn phương chứ không thể ổn định ở một chỗ, thật sự là không dám mạo lĩnh bổng lộc triều đình, vẫn mong hoàng thượng chọn một người thích hợp khác.”
Lời nói này thật tốt đẹp, nhưng mà chính là đang từ chối một cách nhã nhặn.
Chiêu Vũ đế sao có thể nghĩ đến, Triệu Minh sẽ từ bỏ không tiếp nhận một chuyện tốt lớn như vậy.
Hắn ta khó tránh khỏi có chút tức giận, nhưng lại nghĩ đến chuyện mà Huệ phi đã nói nên nhân cơ hội dứt khoát nói ra tất cả.
“Triệu Minh, trẫm nói thật với ngươi, để ngươi thành thái y, ngoài việc có ý cất nhắc ngươi, trẫm còn có một dự tính khác. Dưới trướng có một nữ nhi trẫm vô cùng sủng ái, tên là Ninh Vân, tuổi tác trông cũng xấp xỉ ngươi. Gần đây trẫm vẫn luôn lựa chọn phò mã cho nó, sau khi nhìn thấy ngươi liền cảm thấy có lẽ hai đứa rất xứng đôi.”
“Như thế nào, nếu như ngươi chịu vào thái y viện, trẫm sẽ gả công chúa của mình cho ngươi. Bây giờ lão viện phán tuổi cũng đã cao rồi, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực làm việc, tương lai trẫm sẽ cất nhắc ngươi làm viện phán, vậy thì chính là quan viên chính tứ phẩm rồi, địa vị sẽ cao hơn nhiều so với một thương nhân hèn mọn.”
Triệu Khương Lan nghe thấy lời này chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Ông trời ơi, rốt cuộc đây là nghiệt duyên quỷ quái gì vậy.
Sau khi vòng vo một hồi thì Chiêu Vũ đế lại để cho nàng cưới Ninh Vân.