Trước khi vào quán, Dương Thần chú ý đến thể chữ hoa văn của đèn neon màu lục ở cửa quán, trước đây chưa từng nhìn kỹ.
- Bụi Gai.
Quán này có cái tên rất kỳ lạ, tảng đá trên vách tường với màu nâu đen của gỗ trang trí, làm toát ra hơi thở của pháo đài cổ kính thời trung cổ Châu Âu, có lẽ đây cũng là một mánh khóe rất hay để thu hút đám người đặc biệt, ít nhất lúc trước Lâm Nhược Khê đã chọn đến quán quán rượu này giải sầu.
Dương Thần vừa bước chân vào quán, tiếng dương cầm du dương liền ập đến, nếu không nhớ nhầm, Dương Thần có lẽ biết đây là 《Hungary cuồng tưởng khúc》do Listeria soạn nhạc.
Tên ca khúc này thường làm cho người ta thấy một loại ảo giác thô kệch, nhưng trên thực tế lại có vẻ thanh lịch mà cao quý, giống như một du thuyền lộng lẫy của hoàng gia trang trí, từ thượng du của con sông uốn khúc thuận theo dòng chảy lúc hiền hòa lúc dữ dội giống như phiêu bạt.
Trong quán rượu có vẻ nhỏ này đột nhiên truyền ra thứ âm nhạc như vậy, rõ ràng làm rạng rỡ không ít cho phong cách cổ xưa này.
Một vài bàn ghế ở giữa quán rượu bị chuyển hết sang một bên, không ít thanh niên nam nữ thành phố tụ tập với nhau, cùng biểu đạt các điệu cười vui vẻ và mờ ám.
Trong cái thành phố áp lực bình thường quá lớn này, dùng vũ khúc disco nhảy có vẻ không thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần của đám người tri thức này, bọn họ lựa chọn dùng khúc đàn dương cầm nổi tiếng, tinh xảo mà không mất đi tư tưởng tụ họp trong quán rượu nhỏ, đến truyền đạt sự bất mãn trong lòng đối với xã hội, nhân tiện thỏa mãn cái kiêu ngạo nho nhỏ kia.
Dương Thần lúc đầu lồng ngực vẫn còn rạo rực sau khi nghe xong ca khúc này, dần dần bình tĩnh lại, cũng không có vẻ cấp thiết đi lùng tìm những người phụ nữ mặc những bộ quần áo khác nhau kia, mà thản nhiên ngồi trước quầy, hướng về phía người pha chế lấy một cốc Whiskey thông thường.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi hỗn độn của nước hoa và cồn, Dương Thần lặng lẽ ngồi một góc bàn, một mình nhấm nháp thứ rượu màu hổ phách, bên tai cách đó không xa nhiều kiểu người cùng với cuộc nói chuyện họ nói đến, hoàn cảnh như vậy tràn đầy khoái cảm, khiến Dương Thần rất thích thú.
Tuy nhiên thời gian yên lặng kéo dài không lâu, từ trong góc u ám khác của quán rượu, chậm chậm bước đến một người phụ nữ mặc váy thắt lưng màu xanh lam, da trắng nõn, chân thon dài, dáng người thướt tha, không khoa trương, nhưng cũng hoạt bát thông minh chỉ là đồ trang sức trang nhã, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt như dùng thủy mực phác thảo, nhẵn nhụi mà mang khí chất tao nhã cổ điển lọn tóc đen dài ở một đầu khăn choàng hơi cuộn ở cuối, trên tai đang đeo hai hoa tai bạc khí chất có chút giống người mẫu châu Âu hết giờ làm tùy ý ra ngoài đi dạo, khác nhau chỉ ở chỗ dáng người thiếu xinh xắn chút thôi.
Lúc này người phụ nữ khiến người ta vừa gặp đã thích, vẻ đẹp của cô ta không quá kiều diễm khiến người ta tim đập nhanh, nhưng lại khó có thể cự tuyệt.
- Tiên sinh, có may mắn được mời anh ly rượu không?
Người phụ nữ giơ cốc rượu trong tay lên, tư thái tuyệt đẹp ngẩng đầu, đem cốc rượu bạc hà trong tay một hơi uống hết, sau đó đặt cốc rượu không lên bàn, mỉm cười nhìn Dương Thần.
Không chỉ đàn ông đi tìm con mồi, phụ nữ cũng đi tìm con mồi giống đàn ông vậy.
Dương Thần không phải lần đầu tiên bị người ta coi như con mồi cũng ít nhiều quen dần, ung dung mỉm cười, ra hiệu cho người thanh niên pha chế đứng một bên.
- Xin hỏi tiểu thư dùng gì?
Người pha chế rất hiểu ý trực tiếp hỏi người phụ nữ.
- Brandy alexander cocktail.
Một giọng nói London lưu loát từ trong cái miệng nhỏ của người phụ nữ tự nhiên phát ra, không khiến cho người ta cảm thấy cô ta đang khoe khoang, dường như vốn dĩ chính là nên nói như vậy.
- Cái…cái gì?
Người pha chế trẻ tuổi rõ ràng tiếng anh không tốt lắm.
- Brandy Aleksander, hoặc là Alexander Dora.
Dương Thần tốt bụng giải vây cho người pha chế.
Người pha chế cũng là từng gặp không ít tình huống, cảm ơn Dương Thần xong, lại quay sang cười cười xin lỗi người phụ nữ, mới bắt đầu thoải mái pha rượu.
Sau khi người phụ nữ cầm được ly rượu màu ca cao trong tay, có vài phần tán thưởng nhìn Dương Thần.
- Ngại quá, mấy năm trước tôi ở nước ngoài, một vài cách gọi trong nước không biết rõ lắm, tuy nhiên rất ít người biết tên Alexander Dora này, xem ra tiên sinh rất hiểu biết về rượu.
Dương Thần hướng về phía người phụ nữ hơi nâng chén.
- Để kỉ niệm hôn lễ của Quốc vương Anh quốc Edward đời thứ 7 cùng Hoàng hậu Aleksander, cho nên điều chế loại rượu cốc-tai này, làm lễ vật dâng tặng Hoàng hậu, rất nhiều phụ nữ thích khẩu vị này, nếu muốn tiếp cận phụ nữ, những người đàn ông nên biết điều này mà, cũng không có gì đặc biệt.
- Nhưng đàn ông vào chỗ này, chỉ có anh không tìm phụ nữ.
- Tôi không tìm, cô không phải cũng đến rồi sao?
Dương Thần khẽ cười nói.
Người phụ nữ nhìn Dương Thần một lát, đột nhiên giơ bàn tay trắng nõn tĩnh xảo ra.
- An Tâm, an trong bất an, tâm trong phiền lòng.
- Giải thích rất đặc biệt.
Dương Thần cảm thấy bắt đầu có hứng thú, người phụ nữ này không chỉ rất phù hợp với yêu cầu của mình, đến phương thức thưởng thức và cách nói chuyện cũng vô cùng thích hợp để trở thành đối tượng vui vẻ một đêm, giơ tay bắt tay An Tâm một cái.
- Dương Thần, đợi lúc cô cần viết tên tôi, tôi sẽ nói cho cô biết là hai chữ nào.
- Sự giải thích của anh rất đặc biệt, tuy nhiên thú vị hơn rất nhiều so với những người đàn ông khác.
An Tâm cười khẽ trừng mắt nhìn.
- Chúc mừng anh, đã khơi gợi lên sự hứng thú của tôi với anh.
- Hứng thú gì?
Dương Thần nói.
- Tìm hiểu cấu tạo thân thể của tôi? Nếu cô đồng ý trao đổi ngang giá, chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau.
An Tâm đối với sự ám chỉ rõ ràng như vậy không để ý.
- Tôi hoài nghi nói như vậy, có phải anh thật lòng không, đây chính là hứng thú đơn giản mà tôi nói, tôi muốn xem xem người đàn ông trước mắt tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi đối với bạn tình không?
- An tiểu thư, bộ mặt thật trên thế giới này thường không tồn tại, nếu như cô đồng ý, tôi cảm thấy cô tốt nhất dựa vào trực giác nhạy bén của phụ nữ cô để phán đoán.
Ánh mắt Dương Thần to gan lên xuống thăm dò An Tâm, xem ra giống như người phụ nữ cần làm chút chuyện, như vậy rất nhiều lời liền có thể nói rõ.
An Tâm nghiêng đầu, thoáng che phủ sợi tóc mềm mại bởi vì uống rượu mà phả ra hơi thở mê người, ánh mắt mê mẩn nói:
- Có thể giải thích một chút không, tôi không hiểu ý của tiên sinh lắm.
Bị dụ, Dương Thần đối với tâm tư của người phụ nữ lả lướt này rất bất đắc dĩ, đều nói rõ muốn cùng mình qua đêm rồi, còn hỏi nhiều như vây làm gì, nhưng không khí vẫn cần tiếp tục, vì thế từ khách chuyển sang dáng vẻ chủ nhà hỏi:
- An tiểu thư biết người phát minh ra máy vô tuyến không?
- Chỉ cần đọc qua sách đều biết, Marconi.
An Tâm hơi nhíu mày, bề rộng của lối suy nghĩ này có chút lớn, nhưng cô cũng thông minh, nói:
- Đây lẽ nào không phải sự thật.
- Theo kiến thức của phần lớn các quốc gia phương Tây trên thế giới mà nói, quả thực Marconi phát minh ra máy vô tuyến, nhưng lấy ví dụ đơn giản nhất, trong sách giáo khoa của Liên Xô vẫn là Popov, mà ở nước Đức,là Hertz, còn ở nước Mỹ, là Alfred, Popov của Liên Xô so với Hertz mười mấy năm trước đã nghiên cứu thành công ra vô tuyến điện, nhưng vì vấn đề tài chính 1000 Rúp, lục quân Nga trực tiếp phủ nhận phát minh vĩ đại mà bọn họ xem ra là vọng tưởng, kết quả là đợi sau mấy chục năm sau, mới có Marconi nhận được giải Nobel.
An Tâm chăm chú nhìn Dương Thần, trong nháy mắt, khanh khách cười.
- Dương tiên sinh, mặc dù tôi không biết anh nói những cái này có thật hay không nhưng từ trước tới giờ không có người đàn ông nào ở trong quán rượu, dưới không khí mập mờ, nói với tôi những lời này.
Dương Thần uống một ngụm rượu, lắc nhẹ ly rượu đang cầm trong tay.
- Không sao cả, không biết An tiểu thư thích gì?
An Tâm đột nhiên cong vòng eo mềm mại lên trước, để sát vào bên mặt Dương Thần, đôi môi anh đào ướt át lành lạnh hôn một cái hời hợt trên gương mặt Dương Thần, cười quyến rũ nói:
- Chúc mừng anh, tối nay tôi thuộc về anh rồi.
- Cam tâm tình nguyện vì cô cống hiến sức lực.
Dương Thần lâng lâng buông ly rượu xuống, cuối cùng cũng thành công, một tay kéo cổ tay An Tâm, chuẩn bị rời khỏi quán rượu.
Nhưng đúng lúc này, cửa quán rượu đột nhiên xông tới bốn năm người đàn ông cường tráng mặc comle đeo cà vạt, tất cả vẻ mặt vội vàng, nhìn thấy Dương Thần đang kéo tay An Tâm, với một tư thái thân mật, liền lộ ra vẻ giận dữ.
- An tiểu thư, xin mời cùng chúng tôi quay về.
Người đàn ông áo đen dẫn đầu không dễ chống lại nói.
Khách hàng trong quán rượu cảm thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, đều ngừng nói chuyện với nhau xem cảnh tượng sắp xảy ra.
An Tâm thản nhiên liếc mắt nhìn người áo đen vài cái, sau đó lại vẻ mặt thản nhiên nhìn Dương Thần, nhìn thấy Dương Thần không có bất kì vẻ mặt sợ hãi nào, lộ ra vài phần tán thưởng.
- Xem ra chỉ thông qua khảo nghiệm của tôi vẫn chưa đủ, Dương tiên sinh, anh lựa chọn vứt bỏ cừu non đáng thương, hay là trở thành một kỵ sĩ rút súng ra trận đây?
Dương Thần trong lòng thầm than, quả nhiên phụ nữ tốt đều không phải dễ ăn như vậy, nhưng hứng thú đến rồi, cũng không quan tâm phiền phức hay không, hướng An Tâm cười tinh nghịch:
- Nếu An tiểu thư có thể cho tôi một nụ hôn chúc phúc, tôi nghĩ tối nay chúng ta sẽ có thời gian động lòng người suốt đời khó quên.
Không chút do dự, An Tâm liền giống như thiếu nữ quý tộc trong tình yêu, hai tay tao nhã ôm chặt cổ Dương Thần, nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ, hôn lên môi Dương Thần một nụ hôn ấm nóng, lúc sắp rời khỏi, còn dùng đầu lưỡi mềm mại liếm qua một đường đánh dấu trên gương mặt Dương Thần.
- Dũng cảm chiến đấu, kỵ sĩ tiên sinh của tôi.
An Tâm buông cổ Dương Thần ra, lùi ra phía sau Dương Thần.
Vài người đàn ông to lớn áo đen đã tức giận, người đàn ông dẫn đầu hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thần.
- Người trẻ tuổi, anh sẽ vì việc tối nay cảm thấy hối hận suốt đời.
Dương Thần cười nhạo, thản nhiên từ trên bàn cầm lấy ly rượu của mình, không hề do dự đem cốc rượu còn thừa hất hết vào người đàn ông đó.
Tên dẫn đầu căn bản không nghĩ tới Dương Thần đi lên dùng biện pháp tạt rượu sỉ nhục, tránh không kịp, nửa người comle đều là rượu làm bẩn.
- Ngươi muốn chết.
Người đàn ông dẫn đầu tức giận chửi một tiếng, xông lên đấm vào mặt Dương Thần quả đấm.
Dương Thần rất ung dung một tay đưa qua tiếp nắm đấm bao cát mà người khác nhìn rất mạnh đó, bàn tay nhẹ nhàng khéo léo ngăn cản cánh tay của người đàn ông, không đợi cánh tay khác của hắn ra lực, Dương Thần liền cứng rắn đem toàn bộ cánh tay lật qua một vòng.
Người đàn ông vừa rồi phản kháng lớn tiếng kêu thảm thiết, cả người không tự chủ được đi theo sự di chuyển của cánh tay mà ở trước mặt Dương Thần đóng vai con quay.
An Tâm ở phía sau Dương Thần lúc này hai mắt sáng lên, nhìn Dương Thần bóng dáng thong dong kia lộ ra niềm vui bất ngờ.
Vài tên áo đen khác cuối cùng tình hình không bình thường, lớn tiếng gào thét liền tiến lên trước bao vây tấn công Dương Thần.
- Trả lại cho các ngươi.
Dương Thần nhìn mấy người lên trước, đột nhiên nắm lấy một cánh tay khác của người đàn ông, nhẹ nhàng như đùa giỡn một con búp bê vải, nghiêng người vung mạnh về phía trước.
Một người đàn ông đến gần được 2m liền giống như một cây côn dài, ầm ầm đánh vào người mấy người còn lại.
Nhìn vài người mặc áo đen cao lớn người ngựa đổ cả, tất cả những người có mặt đều lộ ra thần sắc kinh hãi, sức lực của người đàn ông này làm sao lớn đến trình độ này.
- Đi, đi thuê phòng.
Dương Thần nắm lấy tay An Tâm, giẫm lên người đàn ông mặc áo đen vài cái đau, bình thản ung dung đi khỏi quán rượu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 88: Kỵ sĩ rút súng ra trận
Chương 88: Kỵ sĩ rút súng ra trận