TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 140: Chỗ bí mật

Sáng sớm chủ nhật, gặp một ngày nắng đẹp, Dương Thần vốn muốn ra ngoài tắm nắng, nằm lười sưởi nắng thì bị Lâm Nhược Khê bất ngờ đưa cho một đống văn kiện thất điên bát đảo, hoàn toàn bị hẫng.

- Giao cho anh, toàn bộ phải xem hết, đã đặt vé máy bay cho anh và Thiện Ny rồi, thứ tư bay, bàn xong quay về trong vòng một tuần.

Lâm Nhược Khê chỉ mặc chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng không biết từ đâu lấy ra một túi công văn nữa, ném đến sau ghế sô-pha, xoay người đi chuẩn bị bữa sáng với vú Vương.

Dương Thần buộc lòng phải tắt tin tức buổi sáng đang xem, thực ra hắn chủ yếu thấy cô phát thanh rất xinh, giọng nói cũng cũng dễ nghe, nhưng lúc này bà xã có lệnh, hôm qua hắn lại đồng ý tiếp nhận dự án rồi, đành phải bắt đầu xem tài liệu.

Chỉ cần đồng ý thì sẽ làm tốt, đây chính là nguyên tắc của Dương Thần.

Từ trong bao công văn rút ra ba chồng văn kiện lớn, chữ viết biểu đồ chi chít, vừa nhìn sơ qua, Dương Thần đã đại khái biết dự án hợp tác lần này là gì: Tài liệu nghiên cứu phát triển bảo vệ môi trường kiểu mới.

Chợt thấy, dự án kiểu tài liệu nghiên cứu phát triển này không sát thực tế với loại công ty sản xuất công nghiệp thời trang Quốc Tế Ngọc Lôi, dù sao Quốc Tế Ngọc Lôi kinh doanh tiêu thụ thương hiệu mới, công ty tổng hợp thời trang, trang phục, trang sức, triển lãm, , truyền thông giải trí các phương diện, mà loại tài liệu khai thác này càng như một dự án nghiên cứu với một ít hóa chất vậy.

Nhưng mà nghề bảo vệ môi trường xem như là một trong những ngành công nghiệp quan trọng nhất thế kỉ mới, sản phẩm thời trang đối với sức khỏe người sử dụng và điều kiện bảo vệ, càng có vẻ quan trọng lên.

Không ít quốc gia phát triển đã bắt đầu tiến hành quản lý chặt các sản phẩm chế tạo với vật liệu không thân thiện với môi trường, khó mà sử dụng các nguyên liệu để tái chế các sản phẩm, sẽ nghiêm khắc ngăn chặn, mà có thể đủ bảo vệ sức khỏe người tiêu dùng, thậm chí có tác dụng bảo dưỡng, có thể tái sử dụng, đồng thời lại có sản phẩm giá thành rẻ lợi nhuận cao, hiển nhiên càng được các quốc gia và người tiêu dùng hoan nghênh.

Từ tài liệu có thể nhìn thấy, mấy điều khoản vận dụng cơ bản nhất chính là loại vật liệu nhựa mới và sợi, các loại vật liệu này có thể dùng cho chế tạo trang phục, điện thoại, sản phẩm điện tử và trang sức mới, các loại sản phẩm này sẽ là sản phẩm cao cấp có sức cạnh tranh mạnh nhất trong ngành thời trang tương lai, không thể không nói rất có giá trị nghiên cứu.

Bạn nghĩ đi, bạn gọi đi một cuộc điện thoại, điện thoại di động sẽ trả lại vào lỗ tai bạn nhịp điệu tuần hoàn của máu chẳng hạn, thật là hạnh phúc biết bao!

Cái gì quan trọng nhất? Sức khỏe!

Chỉ có điều suy nghĩ này tuy rằng tốt, nhưng Quốc Tế Ngọc Lôi suy cho cùng là một thương nghiệp tiêu thụ và thiết kế sản phẩm cao cấp, đối với phương diện nghiên cứu khoa học chỉ là giai đoạn khởi đầu, cho nên nói, muốn đoạt trước một bước, cách tốt nhất vẫn là mượn tài nguyên của công ty khác, đến hợp tác thu quyền lợi.

Đương nhiên, Lâm Nhược Khê nghĩ đến điểm này, Tăng Tâm Lâm nghĩ đến điểm này, không có nghĩa là đại diện công ty khác nghĩ đến điểm này và cũng có thể chạm đến phương pháp, cho nên việc giữ bí mật giai đoạn này càng có vẻ đặc biệt quan trọng.

Dương Thần sau khi có những lý giải sơ lược, liền bắt đầu xem phương châm phát triển cụ thể cùng với điều khoản dự án tuần sau đi đàm phán, mặc dù có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành không hiểu lắm nhưng xem hiểu bảy tám phần thì không vấn đề gì.

Lâm Nhược Khê ngồi cạnh bàn cơm Tây, một mình ngồi ăn từng miếng miến yến mạch nhỏ, bởi vì chủ nhật cô cũng khó có thể thả lỏng bản thân, mặc áo ngủ đã đi xuống lầu, mái tóc dài lòa xòa lung tung, có vài thắt nút, gương mặt không chút phấn trang điểm, vẻ lạnh lùng tự trong lòng phát ra, khiến cô diện mạo vốn hoàn mỹ hiện ra vài phần ý vị thoát tục.

Nhìn Dương Thần khẽ chau mày, tỉ mỉ xem văn kiện, Lâm Nhược Khê khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười chúm chím. Mặc dù nói, cố lý lợi dụng ác cảm của Dương Thần với Tăng Tâm Lâm, để ép hắn tham gia công việc, là có động cơ sẵn, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy bản thân làm sai cái gì, trong cách nhìn của cô, Dương Thần có rất nhiều tiềm năng vẫn chưa được khai thác, chỉ là hắn quá lười biếng, không có chí tiến thủ mà thôi, nếu có thể kích động tốt, cô có thể làm lợi ông xã xuất thân không có gì cao quý này, vẫn có thể trở thành một người khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa rất rất nhiều.

Chính mình cũng không muốn làm Bá Lạc gì cả, chỉ hy vọng ngày nào đó khi mình cùng hắn đến nơi trước mặt công chúng, ánh mắt của mọi người sẽ không chú ý đến vẻ mặt xinh đẹp của mình mà là chú ý đến địa vị thân phận của Dương Thần ——phụ nữ chung quy vẫn hy vọng người đàn ông của mình đáng tôn trọng và sùng bái, các cô sẽ vì thế mà nổi máu ghen, nhưng cũng vì thế mà càng thấy kiêu hãnh hơn, lạnh lùng như Lâm Nhược Khê cũng không thể ngoại lệ.

Thấy Dương Thần chăm chú xem tài liệu, Lâm Nhược Khê trong thâm tâm rất hài lòng, gật gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, di động của Dương Thần chợt vang lên, Dương Thần để tài liệu xuống, cầm điện thoại nhìn qua, là Lý Tinh Tinh gọi tới.

- Tinh Tinh, làm sao thế?

- Anh Dương quên rồi à? Đồng ý đi cùng em đến một chỗ đó, hôm nay chủ nhật, trời đẹp nữa, em nghĩ hẳn là anh rảnh.

Dương Thần tất nhiên không quên, nghĩ thời gian xem tài liệu trên tay cũng đủ rồi, thế là nói:

- Được, tôi đến đâu đón cô đây?

- Đến trường học đi, em vừa mới đến trường lấy một vài thứ, đợi anh ở cổng trường nhé, lát nữa gặp!

Tinh Tinh tỏ ra rất hớn hở.

Dương Thần tắt điện thoại, nhìn về phía Lâm Nhược Khê bên bàn ăn, nói to:

- Anh ra ngoài một chút, tài liệu để đó trước đã.

Vừa mới nghĩ Dương Thần chăm chỉ, Lâm Nhược Khê cảm thấy hình ảnh tốt đẹp trước mắt trong phút chốc vỡ tan tành! Giận đến mức suýt chút nữa ném chiếc thìa đang cầm trên tay xuống đất, nhìn thấy Dương Thần phủi phủi mông đi thẳng ra cửa, nghĩ ngay đến câu nói “ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”! Đương nhiên rồi, nếu mà nghĩ thô tục một chút, đó phải là “ Chó không đổi được tính ăn …. ăn…. Ăn…ăn cái gì kia!

….

Tháng này Dương Thần lĩnh không ít tiền lương, lại có từ chỗ Quách Tử Hằng gian trá đến chục ngàn tệ, túi rủng rỉnh tiền, mặc dù vật giá gia tăng, nhưng hắn vẫn đổ xăng đầy chiếc BMW mới đi Nhất Trung Trung Hải đón Lý Tinh Tinh.

Khi Lý Tinh Tinh mặc chiếc váy mềm toàn thân màu xanh da trời xuất hiện trong tầm mắt, Dương Thần lại lần nữa bị ngoại hình của cô gái trẻ đầy sức sống làm cho say mê, từ sau khi tốt nghiệp đại học làm giáo viên, Lý Tinh Tinh quả thật càng ngày càng xinh đẹp. Không chỉ hiểu như thế nào để làm nổi đặc điểm của bản thân, còn biết có phong cách tự tin.

Màu da nõn nà, xương quai xanh thanh tú, mái tóc đen được chải ngược ra sau, trước trán là Lưu Hải ba hồn bảy vía, đứng đó cười vẫy tay với Dương Thần, lập tức rước lấy không ít ghen ghét của những đàn ông đi ngang qua.

Video của cha con họ Tưởng làm cho Lý Tinh Tinh cuối cùng có thể không cần phải chịu sự quấy rầy ở bất cứ mặt nào, ở trong trường và ở nhà cuộc sống công việc đều càng tăng thêm đường phát triển đúng đắn, tâm trạng tốt rồi, tự nhiên nét mặt tỏa sáng.

Dương Thần xuống xe, phát hiện bên cạnh Lý Tinh Tinh để một thùng giấy, được gói kín, hỏi:

- Trên đất là cái gì vậy?

Lý Tinh Tính nháy nháy mắt:

- Bí mật!

Thấy cô bé tâm trạng rất tốt, Dương Thần kìm không nổi giơ tay nhéo cái mũi ngọc tinh xảo của cô, khiến cô đỏ bừng mặt.

- Lên xe, em bỏ cái hộp vào trong đi.

Đợi Lý Tinh Tinh lên xe xong, Dương Thần hỏi:

- Chỗ bí mật em nói là ở đâu?

- Đường Bắc đại lộ Trung Nam.

Lý Tinh Tinh sau khi nói địa chỉ, lại cười hỏi:

- Buổi chiều anh Dương chắc không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, sao thế?

- Vậy thì tốt, bởi vì sau khi đến rồi, có thể phải đến tối mới đi được.

Lý Tính Tinh nói.

Dương Thần cũng không hỏi nhiều, sau chừng non nửa giờ sau, xe tới địa chỉ Lý Tinh Tinh nói, nhìn kĩ, lập tức nổi trận bực bội.

Đó là mấy toà nhà lầu ba, bốn tầng ngay ngắn, có cây thủ sam rậm rạp che ở giữa, diện tích xanh hóa rất lớn, trên cửa lớn treo một tấm biển nền trắng chữ đen:

“Cô nhi viện Tân Hy Vọng”

Giúp Lý Tinh Tinh ôm thùng giấy lớn, hai người trên đường đi vào cô nhi viện, Lý Tinh Tinh biết Dương Thần có rất nhiều thắc mắc, giải thích chậm rãi:

- Trước khi đến đây đã dẫn học trò đến phúc lợi viện, viện dưỡng lão làm nghĩa công, tổng vệ sinh các loại, khi đến cô nhi viện này cảm thấy bọn trẻ ở đây rất dễ thương, nhưng bọn chúng từ nhỏ đã không có ba mẹ, rất đáng thương. Cho nên em mới chơi một số trò với chúng, có đứa hỏi em sau này có lại đến chơi với chúng không, em đương nhiên nói có thể, cho nên sau đó lại một mình đến mấy lần. Nhưng một người chơi cùng nhiều đứa trẻ như vậy, thật sự rất mệt, em cũng không có bạn bè gì ở Trung Hải, học trò đều là học sinh cấp ba, em không muốn ảnh hưởng đến việc học tập, nên mới nghĩ đến mời anh Dương đến chơi cùng bọn trẻ.

- Nói thật, tôi không thể thích nổi chỗ này.

Dương Thần cười gượng nói:

- Nhưng tôi có thể hiểu tâm trạng của cô.

Lý Tinh Tinh ngẩn người ra, áy náy nói:

- Xin lỗi anh Dương, em quên anh cũng là trẻ mồ côi…

- Không sao, tôi đã sớm xem vặt vãnh rồi, chẳng qua tôi tò mò cô muốn tôi chơi với bọn trẻ như thế nào.

Dương Thần hỏi.

Lý Tinh Tinh hé miệng cười cười:

- Thực ra em cũng từ một chị ở đó dẫn dắt. Khi lần thứ hai một mình đến, đụng phải một chị rất xinh đẹp, em cảm thấy đó là người phụ nữ đẹp nhất mà em từng gặp. Nghe viện trưởng nói, chị ấy thường đến đây kể chuyện cho bọn nhóc, đoán câu đố, đọc cái gì đó thú vị, bọn trẻ rất thích chị ấy. Hơn nữa chị ấy đã làm như vậy rất nhiều năm rồi, em rất khâm phục, muốn làm những việc như vậy cho bọn trẻ giống như chị ấy. Em đã nghĩ, có phải nên đem đến cho bọn trẻ vài cuốn sách, học theo chị ấy, kể những câu chuyện có ý nghĩa cho bọn trẻ, hoặc chơi cái gì hay hơn chơi trò chơi, cũng không mệt như vậy.

Dương Thần gật gật đầu:

- Cho nên trong cái thùng này đều là sách?

- Cũng không phải tất cả…

Không đợi Lý Tinh Tinh nói hết, một phụ nữ trung niên người hơi thấp mặc bộ váy liền áo màu đen từ hàng hiên đối diện đi tới, gương mặt tươi cười gọi:

- Tinh Tinh, em lại đến à?

Lý Tinh Tinh thấy người đến, cười ngọt ngào đánh tiếng bắt chuyện:

- Đúng vậy, cấp viện trưởng, tôi đã hẹn với bọn trẻ làm sao quên chứ, còn đây là Dương Thần, bạn tôi, hôm nay đến đây chơi cùng lũ trẻ.

Viện trưởng chào Dương Thần xong quay sang hỏi Lý Tinh Tinh:

- Không phải bạn trai đó chứ?

- Không phải đâu ạ.

Lý Tinh Tinh đỏ mặt đáp:

- Anh Dương đã kết hôn rồi, Viện trưởng đừng nói đùa.

Viện trưởng mỉm cười, nhìn Dương Thần tỏ vẻ xin lỗi, dĩ nhiên Dương Thần chả để ý gì cả.

Đọc truyện chữ Full