TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 223: Thế nào là tình yêu

Bệnh viện Thị Nhị Trung Hải, ngoài phòng cấp cứu, trong hành lang vắng vẻ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Ngọn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng soi lúc ban ngày làm trong phòng có vẻ lờ mờ, làm cho người ta cảm thấy nặng nề và áp lực.

Đèn làm việc trong phòng phẫu thuật liên tục sáng, không có bất cứ động tĩnh gì, dường như người được đẩy vào, đang nhận sự phán xét của Thượng Đế, đi hay ở, ngoài đợi ra, không còn cách nào khác.

Lúc này, bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp từ một hướng vang lên,như cũ vẫn là bóng dáng với bộ váy áo đáng yêu trắng đen đan xen kia, nhưng diện mạo của Đường Đường giờ phút này, lại ảm đạm giống như trong bức tranh màu xám xuất hiện vài nét phác họa.

Hàng ghế dài ở cửa phòng phẫu thuật kiên cố lạnh lùng, Dương Thần vẫn yên lặng ngồi đứng lên, mặt trầm ngâm hỏi:

Gọi điện thoại chưa?

Vẻ mặt Đường Đường có chút chết lặng, nhưng vẫn là gật đầu.

Rồi, bác Viên với bác gái, cùng bố cháu, rất nhanh sẽ đến.

Chu Quang Niên đâu?

Trước khi hắn đạt được một vài điều khoản, đã đi trước rồi, chúng ta thông báo muộn.

Đường Đường yếu ớt nói.

Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia sát khí, nhưng vẫn là ổn định trước, đỡ bả vai gầy yếu của Đường Đường ngồi vào ghế dài.

Cháu nghỉ ngơi một chút, sắc mặt cháu cũng không tốt.

Ánh mắt Đường Đường mỏi mệt, cái nhìn trưởng thành phức tạp không giống những bé gái ở độ tuổi này nên có, dường như nét tươi vui trong cô bé có cá tính thẳng thắn kia trong nháy mắt lớn lên 10 tuổi, thay đổi khiến người khác có chút không nhận ra.

Sau khi ngồi xuống, Đường Đường giống như ngẩng đầu, khẽ cười với Dương Thần.

Chú, cháu không sao, Chú cũng không cần tự trách, nếu như không có chú, chúng cháu đều đã bị bọn họ lợi dụng, thậm chí đều bị ném xuống biển cho cá ăn rồi.

Là do chú có chút khinh suất rồi, đây không có gì tốt đáng phải an ủi, tuy nhiên chú nghĩ, Viên Dã sẽ khỏe lên.

Dương Thần nói.

Nói đến Viên Dã trong phòng phẫu thuật, Đường Đường không quay đầu đi, giơ tay lau khóe mắt, nhẹ giọng nói:

Chú, còn nhớ rõ lời hôm đó cháu hỏi không?

Nói cái gì?

Cùng Đường Đường một chỗ, cô bé này ríu ra ríu rít nói không thôi, Dương Thần thật sự nhớ không nổi cô nói đến là câu nào.

Cháu thích chơi cùng với chú, cháu cho rằng đó chính là thích một người, yêu một người, nhưng, chú vẫn không đòng ý tiếp nhận cháu, không đồng ý thân thiết với cháu, chú gọi cháu là cô bé, nói cháu là tiểu tử thối, cho nên hôm đó cháu hỏi chú, như thế nào, một người mới trưởng thành.

Dương Thần dần dần nghĩ lại, Đường Đường nói chính là việc cô bỏ nhà đi hôm đó.

Chú nói cho cháu biết, nếu như một ngày nào đó, cháu cảm thấy bên cạnh mình những việc có thể oán giận càng ngày càng ít, hoặc là cảm thấy không có gì đáng oán giận, vậy cháu đã trưởng thành rồi…

Đường Đường quay đầu lại, hốc mắt hơi có chút sưng đỏ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tươi.

Mấy ngày nay cháu vẫn nghĩ những câu này, nhưng bây giờ cháu hiểu rồi, bởi vì bây giờ cháu cảm thấy rất hài lòng, thì ra vẫn có một người như vậy đồng hành bên cạnh cháu, thậm chí dùng cả tính mạng của anh ấy bảo vệ cháu, cháu lại có gì để oán giận đây…

Dương Thần lẳng lặng nhìn Đường Đường đột nhiên thay đổi trước mắt, có chút không quen, nhưng vẫn là chăm chú nghe.

Chú, từ lúc cháu bắt đầu hiểu chuyện, mặc dù bố mẹ đối với cháu rất tốt, việc gì cũng đều nghe cháu, nhớ nhung cháu, chỉ có anh Viên Dã, lúc nhỏ anh ấy đi trại hè với cháu, đưa cháu đi ngoại thành, đưa cháu đi ra biển dùng phao cấp cứu chơi, có đứa trẻ khác ức hiếp cháu, anh ấy sẽ cháu đánh người đó, đánh không được người ta, liền gọi người khác đến cùng đánh, mấy lần đều bị bác Viên đánh đòn đánh tới không thể xuống giường.

Trước kia cháu cảm thấy, anh ấy giống như anh trai cháu, tất cả cái này đều là điều đương nhiên, có đồ ngon, cháu không cần tranh cướp với anh ấy, anh ấy tự mình sẽ mang đến trước mặt cháu. Chơi vui, anh ấy nhất định sẽ mang đến chơi cùng cháu, lúc đầu cháu muốn chơi xe, anh ấy liền vụng trộm giấu người lớn, dùng tiền riêng của anh ấy mua cho cháu Porsche, đến cuối cùng lại bị người lớn nói cho một trận, còn giam một tháng. Sau đó khi cháu tập xe, anh ấy sẽ mang vệ sĩ lái xe theo sau, sợ cháu có chuyện, sợ cháu bị người xấu ức hiếp.

Nhưng cháu lên trung học, học tập bắt đầu bận, anh ấy tham gia vào việc thi đấu điện tử, thời gian chúng cháu gặp nhau bắt đầu ít, tuy nhiên anh ấy vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cháu, nói cho cháu nhà hàng ăn ngon nào mới mở, bộ phim nào, trò chơi nào mới ra, muốn đưa cháu cùng đi ăn, cùng đi xem, cùng đi chơi.

Có lúc cháu cảm thấy anh ấy thật phiền, cái gì cũng muốn đưa cháu đi, hơn nữa việc của cháu lại nhiều, đâu có nhiều thời gian như vậy bên anh ấy, cho nên thường trong điện thoại rất không lễ phép để anh ấy không làm phiền cháu…Tuy nhiên, anh ấy từ trước tới giờ không hề tức giận cháu…

Nói mãi nói mãi, giọng nói Đường Đường thoáng chút run rẩy, hé miệng cười, nước mắt cũng là không kìm nổi rơi xuống mặt đất trơn bóng, bắn ra những bọt nước.

Dương Thần yên lặng nghe, hắn vẫn cho rằng, chiếc xe hào nhoáng của Đường Đường là bố mẹ Đường Đường mua cho cô, không ngờ, lại là Viên Dã tặng, cũng không ngờ, Viên Dã buổi tối lái xe, không phải đang chơi, mà là bảo vệ Đường Đường.

Chú, chú biết không, ngày đó chú nói với cháu, cháu còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, nhìn thấy chú thể hiện một vài động tác thoạt nhìn rất tàn bạo, cứu được cháu, liền sinh ra sự sùng bái mù quáng, cho rằng đó chính là yêu. Cháu vẫn cảm thấy, đó là chú đang từ chối, không thích cháu, cảm thấy cháu chỉ là đứa trẻ không cho là thật, cho nên không tin, chú vẫn ở trên đường lớn sờ cháu, ôm cháu, tại sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy? Hơn nữa…cháu rõ ràng muốn gặp chú như vậy, muốn ôm lấy chú như vậy, vậy tại sao không phải tình yêu chứ…

Nhưng chính là ngày hôm nay, khi cháu nhìn thấy hai người xấu đó khiêng chú đi, nói muốn đem chú cho cá ăn, cháu phát hiện, cháu có chỉ là nỗi đau giống như mất đi người thân, giống như sẽ mất đi một vị trưởng bối, lại không phải loại cảm giác hư không đánh mất đi người mình yêu. Mặc dù cháu không biết như thế nào là tình yêu, nhưng cháu xác định, tình cảm cháu đối với chú, thật sự không phải là yêu…

Có thể lúc vừa lên xe, cháu nhìn thấy anh Viên Dã đau khổ như vậy, còn muốn…còn muốn nói những lời như vậy…cháu đột nhiên nghĩ muốn để mình trao đổi linh hồn với anh ấy, nếu có thể, để cháu chịu hai viên đạn đó, thay anh ấy vào phòng phẫu thuật.

Nhưng, anh Viên Dã nhất định sẽ mắng cháu, nhất định sẽ đánh cháu, cháu biết, mặc dù từ trước tới giờ anh ấy không mắng cháu, từ trước đến giờ không đánh cháu, nhưng nếu cháu vì anh ấy bị thương, anh ấy nhất định sẽ hung hăng mà mắng cháu…hung hăng đánh cháu…hu…Chú…làm sao bây giờ…Cháu không muốn bị anh ấy mắng, không muốn bị anh ấy đánh, cháu sợ cháu sẽ tan nát cõi lòng, nhưng cháu thật không muốn anh Viên Dã rời bỏ cháu! Hu hu…

Đường Đường nghiêng người qua, cơ thể mềm nhũn dựa vào người Dương Thần, nước mắt lập tức làm ướt ngực áo Dương Thần, tiếng khóc của cô bé trong hành lang có vẻ bất ngờ, bất ngờ đến mức người ta căn bản không có lời nào để an ủi.

Dương Thần giơ tay vỗ vỗ sau lưng Đường Đường, lời nói của cô bé đến cuối cùng có vẻ nói năng không đầu không đuôi như vậy, nhưng ẩn chứa trong đó quả thực khiến hắn có chút xấu hổ, kỳ thực rất nhiều lúc, người ta không phải không hiểu, mà là thiếu thời cơ, khiến người ta thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lột xác, chỉ là việc trong nháy mắt.

Sau 10 phút, bên ngoài hành lang yên tĩnh cuối cùng vọng đến tiếng bước chân hỗn độn mà cấp tốc, rất nhiều người từ xa đi đến phía phòng phẫu thuật.

Đường Đường cùng Dương Thần vẫn đang đợi kết quả đứng lên, Đường Đường bay nhanh về phía đám người kia, hô một tiếng:

Bố.

Ôm chặt lấy Phương Trung Bình đang vội vã tới.

Trong đám người này, Dương Thần chỉ nhận ra bố của Đường Đường Bí thư Phương Trung Bình, và vệ sĩ Độc Cô Tội của Phương Trung Bình. Một vài nam nữ mặc quần áo chỉnh tề khác, nghĩ lại đều là bề trên trong nhà của Viên Dã.

Chỉ là, một phụ nữ mặc chiếc váy dài màu cà phê, tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, thần sắc lo âu, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Thần, đột nhiên giống như nhìn thấy cái gì khiến cô vô cùng kinh ngạc, nỗi lo lắng trên mặt dần dần tan đi, ánh mắt chằm chằm nhìn Dương Thần.

Dương Thần cũng phát hiện người phụ nữ này đặc biệt chú ý đến mình, hắn từ trên người phụ nữ này cảm nhận được một loại hơi thở khó hiểu, giống như quen thuộc, giống như xa lạ, nhưng hắn sẽ không tự kỷ mà cho rằng người phụ nữ này thích mình, nhìn từ bề ngoài với trang phục thấy, rất có khả năng chính là mẹ của Viên Dã.

Người đàn ông trung niên đi đầu đến trước mặt, diện mạo giống hệt Viên Dã, chính là chủ nhà của Viên gia Viên Hòa Vĩ, lúc này nhìn thất Đường Đường bình an vô sự, lại nhìn sang đèn phẫu thuật vẫn sáng như trước, cau mày nói:

Đường Đường, nói tỉ mỉ cho bác biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vừa rồi không phải vẫn bị bắt cóc sao? Tại sao thoáng chốc lại đến bệnh viện, tiểu Dã tại sao lại bị thương!?

Phương Trung Bình bất mãn nói:

Viên Hòa Vĩ, anh gấp cái gì!? Không thấy sắc mặt con gái tôi khó coi như vậy sao!? Từ từ nói!

Phương Trung Bình, Phương Bí thư, con trai tôi đang sống chết không rõ trong phòng phẫu thuật, anh bảo tôi không gấp sao?

Viên Hòa Vĩ lớn tiếng nói.

Bố, để con nói với bác Viên.

Đường Đường khuyên can Phương Trung Bình, quay đầu nói với Viên Hòa Vĩ:

Bác Viên, buổi sáng hôm nay, anh Viên Dã đến đón bọn cháu…

Đường Đường tường thuật tóm tắt một lượt chuyện đã xảy ra sáng nay, khi nói tới Dương Thần một mình giải quyết tất cả bọn bắt cóc, đám người ở đây mới khiếp sợ nhìn ngýời đàn ông rất bình thường, vẫn không nói gì này. Phương Trung Bình và Độc Cô Tội biết Dương Thần từ lâu, thậm chí lúc đầu còn muốn nâng đỡ Dương Thần, không ngờ hôm nay Dương Thần bất ngờ một mình đảo ngược thế cục, khiến bọn họ không khỏi khiếp sợ.

Cảm ơn cậu, đã cứu thoát con trai tôi với Đường Đường.

Người phụ nữ cao quý nhìn chằm chằm Dương Thần đi lên trước, giơ tay về phía Dương Thần.

Dương Thần lưỡng lự, cùng cô bắt tay, chạm tay là thứ cảm giác tốt đẹp ấm áp mềm mại.

Không cần khách sáo, bởi vì sơ suất của tôi, cậu ta bị thương vẫn còn đang cấp cứu, không phải là quá tốt.

Đường Đường gọi cậu là chú, xin hỏi tên cậu là…

Ánh mắt người phụ nữ nhìn chằm chằm Dương Thần, khéo léo và nhẹ nhàng hỏi câu.

Dương Thần.

Vị phu nhân rõ ràng thân thể run rẩy, vẻ mặt có chút cứng nhắc, nhưng vẫn hé miệng cười nói:

Xin chào, Dương Thần, tôi tên Dương Tiệp Dư, là mẹ của Viên Dã.

Viên Trung Vĩ vẫn đang sốt ruột bất an nhìn thấy vẻ kỳ lạ của vợ, lại tỉ mỉ quan sát Dương Thần một chút, cuối cùng cũng cảm thấy một chút không tự nhiên, cùng Dương Tiệp Dư nhìn nhau, hai người không nói gì chỉ trao đổi qua ánh mắt.

Dương Thần, quả thật phải cảm ơn anh, mặc dù tiểu Dã vẫn đang trong phòng phẫu thuật, nhưng cậu có thể đưa chúng ra ngoài, đối với Phương gia với Viên gia chúng tôi mà nói, đều là một việc rất vui. Chu Quang Niên bắt tay với Hứa Trí Hoành, trước kia chúng tôi không ngờ, bị bọn họ lập kế hãm hại không nói, cũng không thể phản kích. Như vậy là tốt rồi, mặc dù để Chu Quang Niên được chút hời, nhưng tốt ở chỗ, bọn họ vẫn chưa vơ vét, chúng ta có thể đấu trực diện với bọn họ.

Viên Hòa Vĩ cũng đi lên trước, cảm kích bắt tay Dương Thần.

Dương Thần nói:

Bất luận mấy ngươi muốn làm gì, đợi ca phẫu thuật của Viên Dã kết thúc rồi hãy nói đi!

Không sai, tôi lập tức điều người đến canh gác xung quanh bệnh viện, Đường Đường, con hãy về trước với bố, con cũng mệt rồi, để chú Độc Cô đưa con về.

Phương Trung Bình nói.

Không cần, con phải đợi anh Viên Dã ra.

Đường Đường kiên quyết lắc đầu.

Để Đường Đường ở lại đây đi.

Dương Tiệp Dư nhẹ nhàng nói, là một người mẹ, bà bình tĩnh hơn ai hết.

Nghe Dương Tiệp Dư nói, Phương Trung Bình không nói gì nữa, đành gật đầu.

Đúng lúc này, đèn trong phòng phẩu thuật cuối cùng cũng sáng rồi, hai cánh cửa bị y tá mở ra từ bên trong.

Đọc truyện chữ Full