TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 232: Chơi game ở phòng làm việc

Lại đến thứ hai đi làm, đã lâu rồi Dương Thần không mua điểm tâm sáng cho chị em phụ nữ trong văn phòng, lúc đang lỉnh kỉnh mang một đống điểm tâm sáng đến văn phòng, đón tiếp là những ánh mắt oán giận, điều này làm cho Dương Thần có cảm giác lạnh sống lưng.

Sau khi cùng đám nhân viên nữ phòng Quan hệ xã hội hi hi ha ha tám chuyện, Dương Thần trở về vị trí của mình, mở máy vi tính, sau hơn một tuần lại tiếp tục các trò game của hắn.

Triệu Hồng Yến thân mang áo khoác màu đen bó sát, chiếc váy ngắn chất liệu bong màu xám, tất màu da bó lấy đôi chân tròn, thướt tha bước đến bên canh Dương Thần, vừa cắn miếng bánh chẻo chiên đầy dầu mỡ vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Thần.

Dương Thần nhìn từ trên xuống dưới nữ đồng nghiệp xinh đẹp đang nhìn về phía mình, không thể không nói, từ sau khi nhờ bóng của gia đình, Triệu Hồng Yến càng ngày càng rạng rỡ.

Nhìn tôi như vậy, sẽ không nghĩ đến chuyện tình công sở đấy chứ.

Dương Thần mỉm cười nói.

Triệu Hồng Yến lườm hắn một cái, vành môi mịn mút ngón tay đầy dầu mỡ, hành động đó quá hấp dẫn.

Những ngày qua phong lưu chốn nào vậy? Anh có biết là phòng chúng ta có người mắc bệnh tương tư rồi không?

Bệnh tương tư?

Dương Thần nửa cười nửa như không cười nhìn cô.

Đừng bảo là cô nhé.

Đi chết đi.

Triệu Hồng Yên mặt sầm lại.

Anh có biết mấy ngày anh không ở đây, chị Minh Ngọc mỗi ngày đến bên chỗ tôi, đều liếc nhìn mấy lần về chỗ ngồi trống của anh, tôi ở gần nên mới thấy được tường tận như vậy.

Lưu Minh Ngọc?

Dương Thần cười thầm trong lòng, người phụ nữ này lúc trước nói cười sảng khoái, qua cái đêm đó, cô ta thuộc về hắn, hắn là hắn thôi, hai người không nên có quá nhiều liên hệ, xem ra cô ta vẫn còn nhớ hắn.

Tuy nhiên đợt này bản thân hắn khá bận rộn, mà nói thật, Dương Thần trong tâm vẫn là người đàn ông bình thường, không thể quan tâm hết tất cả những người phụ nữ quan tâm mình, thực sự là đã lạnh nhạt với cô ta.

Người phụ nữ giữ gìn trinh tiết của mình ba mươi năm, đột nhiên tìm được một người đàn ông có thể dựa dẫm, nhưng người đàn ông đó hai ba ngày lại mất tích, còn không liên lạc với cô, nghĩ lại thì bất cứ ai cũng không thích.

Cô chắc chắn là chị Minh Ngọc nhớ tôi, thế cô không nhớ tôi à?

Dương Thần trêu đùa hỏi.

Triệu Hồng Yến dường như bị nói trúng tâm tư, sắc mặt càng lúc càng không tự nhiên, nhưng lập tức cười quyến rũ đáp:

Đúng vậy, anh biết không, tôi giờ đang là người phụ nữ nhỏ bé đã ly hôn, ngày ngày ôm nỗi cô đơn, thao thức suy nghĩ đến sáng, để đợi một người đàn ông mạnh mẽ xông vào phòng mình, anh có muốn thử không?

Bị ánh mắt quyến rũ chết người của Triệu Hồng Yến quét qua, Dương Thần cảm giác có chút tê dại, trong đầu hiện ra cảnh cảm giác mềm mại khi vuốt ve vị trí cấm của cô ta ngày hôm đó, nuốt trong cổ họng.

Cô dám mở cửa thì tôi dám vào.

Loại chuyện này, Dương Thần sẽ không thoái lui, ánh mắt không kiêng nể gì săm soi bộ ngực cao và đôi chân không có lấy một vết sẹo của Triệu Hồng Yến.

Triệu Hồng Yến dường như không tránh được ánh nhìn trực diện thèm khát của Dương Thần, tim lòng ngực đập bùm bùm loạn nhịp, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu “quỷ háo sắc”, nắm lấy phần đuôi váy chạy chậm trở về chỗ ngồi.

Lúc này, Lưu Minh Ngọc toàn thân váy liền màu trắng với tất da hoa màu đen đi giày cao gót, lắc lư cặp mông đầy đặn, gương mặt nở nụ cười yếu ớt bước vào văn phòng, trên cổ cô còn quàng chiếc khăn lụa màu tím nhạt, nhìn có vài phần nào dịu dàng.

Nhiều ngày không gặp, điện thoại lại trông thấy Lưu Minh Ngọc, cảm thấy người phụ nữ này dường như đã rút bớt cái lớp vỏ bảo vệ bên ngoài, sau khi được “tưới nước”, có vẻ tươi sáng lên.

Lưu Minh Ngọc nhìn thấy Dương Thần đi làm, thái độ cũng không thay đổi mấy, chỉ đơn giản là chào hỏi xã giao, rồi quay về phòng làm việc.

Càng lãnh đạm càng có vấn đề, Dương Thần rất nhanh đứng phắt dậy, khoé miệng nở nụ cười ẩn ý, bước đến cửa văn phòng, một tay chống cửa văn phòng không để cho Lưu Minh Ngọc đóng cửa.

Lưu Minh Ngọc ngoái đầu nhìn lại, thấy Dương Thần cười quái dị nhìn chính diện mình, lớp trang điểm nhẹ bị nhuộm lớp hồng nhạt, né tránh ánh mắt.

Anh muốn làm gì.

Có một số việc cần báo cáo với Trưởng ban Lưu.

Dương Thần nghiêm túc nói.

Trong thâm tâm Lưu Minh Ngọc vang lên rằng có quỷ mới tin anh, nhưng trong lúc đấu tranh, vẫn cho Dương Thần bước vào phòng.

Cửa khép lại, Dương Thần lập tức khoá trái cửa.

Lưu Minh Ngọc vừa đặt túi xách lên bàn làm việc thì cảm thấy đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt mình từ phía sau.

Anh…

Lưu Minh Ngọc lòng run lên, quay đầu lại, vừa định mở miệng nói mấy câu, đôi môi kiều diềm vừa mở ra liền bị Dương Thần ngoạm lấy hôn.

Um…

Một tiếng than nhẹ vang lên, Lưu Minh Ngọc không kịp phòng bị, buông lỏng cơ hàm, bị đầu lưỡi của Dương Thần công kích trực tiếp.

Hai người đang hôn nhau, Dương Thần một tay di chuyển đến bộ ngực căng tròn đầy đặn của Lưu Minh Ngọc, vuốt ve mơn trớn một bên ngực, tay kia thì vuốt theo vòng eo thon đẹp của cô xuống phần bụng trơn nhẵn, mân mê mông của cô, hưởng thụ cái cảm giác da thịt nhẵn nhụi, khiến cậu bé của Dương Thần lập tức cương lên.

Lưu Minh Ngọc cảm nhận được thân thể và hơi thở của Dương Thần ngày càng nóng bỏng, thân thể mềm ra như như một dòng nước, không có chút sức lực phản kháng, toàn thân tê liệt, sắp tan ra.

Dương … Dương Thần …

Lưu Minh Ngọc miễn cưỡng trốn tránh môi của Dương Thần, ngẩng đầu lên, khiến Dương Thần hôn vào làn da mẫn cảm trắng ngần ở cổ cô.

Đừng … đừng ở đây … sẽ bị … sẽ bị phát hiện đấy … Um …

Bị phát hiện thì bị phát hiện… Tôi chả quan tâm…

Dương Thần cười đùa đáp.

Lưu Minh Ngọc lại cho là thật, lấy hết sức đẩy Dương Thần ra.

Anh … anh không thể như thế, không lẽ anh không suy nghĩ cho tôi sao?

Được được lắm…

Dương Thần cười bật ra tiếng.

Tôi nói đùa thì cô lại cho là thật, bị phát hiện thât, chúng ta không phải là khỉ trong vườn thú bị mọi người vây lấy nhìn sao?

Lưu Minh Ngọc lúng này mới yên tâm, giận dỗi đánh vào ngực Dương Thần.

Đàn ông các anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ, bao nhiêu ngày chơi trò mất tích, đến lúc về thì chỉ biết sàm sỡ.

Dương Thần ấm ức đáp:

Là cô nói không cần gánh vác quá nhiều, qua ngày nào hay ngày đó, sao bây giờ lại trách tôi?

Tôi…

Lưu Minh Ngọc nghẹn lời, trên mặt ngập tràn đau khổ, bĩu môi, quay đầu đi.

Dương Thần cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ phía sau lưng Lưu Minh Ngọc.

Được rồi được rồi, tuổi thì lớn hơn tôi mà sao tính tình giống em gái nhỏ vậy, nói đùa với cô cũng không được, tôi nhiều ngày không quan tâm đến cô, là tôi không đúng, ôi … Tôi sớm đã nói là tôi chẳng phải đàn ông tốt đẹp gì, nên đây không phải là gạt cô, là cô chủ động liên hệ với rôi, tôi khẳng định kêu khi nào có mặt khi đó.

Xì, tôi mà cần chủ động liên hệ anh à.

Lưu Minh Ngọc bị Dương Thần ôm vào lòng, trên mặt lộ nụ cười chúm chím.

Tuy rắng hắn không phải tốt đẹp gì, nhưng thật sự, không cần tốn tâm sức, bản thân cần, không phải là đơn thuần là sự dựa dẫm này sao.

Dương Thần hít một hơi thật sâu hương thơm như xa hương từ thân thể Lưu Minh Ngọc, trong mắt có vài phần thèm khát bảo:

Minh Ngọc bé bỏng, hay chúng ta chơi trò chơi văn phòng một lần nhé? Trang phục hôm nay em mang chẳng ra dáng công sở gì cả, nhưng cũng không tệ, chỉ cần một lần mở có thể vào vấn đề chính …

Lưu Minh Ngọc đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, liên tưởng đến lối suy nghĩ gian tà của Dương Thần, lập tức hiểu ngay, nên hiểu trò chơi văn phòng và mở lại mở là ý gì, má lúm đồng tiền ửng đỏ lên, nhéo cánh tay của Dương Thần.

Anh muốn chết à, nếu để người khác nghe thấy gì thì tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người.

Vậy em cắn vật gì đó, đừng phát ra âm thanh là được mà?

Dương Thần dụ dỗ bảo, hắn thật vẫn chưa thử qua trò chơi thân xác ở văn phòng,

Lưu Minh Ngọc kiên quyết không chiều theo, chút kiêu hãnh này cô nhất quyết không thể buông dễ dàng vậy, lắc đầu không chịu đáp ứng.

Dương Thần đành chịu, hắn thực sự thích người phụ nữ này, tuy rắng bản thân hắn thích rất nhiều phụ nữ nhưng sẽ không bắt buộc và cưỡng ép bất cứ ai, về lòng tin của đàn ông thì vẫn còn.

Tuy nhiên Dương Thần biết, nếu hắn dùng chút thủ đoạn gian tà, Lưu Minh Ngọc chắc chắn không thể trụ nổi, sẽ nghe theo hắn, nhưng hắn rốt cuộc lại buông tha.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt làm nũng, Dương Thần cảm thấy không làm gì mà cứ thế rời đi thì có chút đáng tiếc, khoé miệng nở nụ cười gian manh.

Một tay ôm giữ phần gáy của Lưu Minh Ngọc, đưa tay kia ra, Dương Thần nhanh chóng bóp chiếc mũi xinh xắn khiến cho Lưu Minh Ngọc không có cách gì thở được.

Lưu Minh Ngọc có chút bất ngờ, không biết Dương Thần định làm gì, mở miệng định bảo Dương Thần buông tay, nhưng ngay lúc đó đôi môi anh đào mở ra, ngón tay Dương Thần đang giữ mũi của cô di chuyển xuống bên môi, hai ngón tay đút sau vào trong miệng.

Um…

Lưu Minh Ngọc chỉ cảm thấy hai đầu ngón tay linh hoạt, bướng bỉnh khiêu khích trong khoang miệng mềm của cô, một phần lưỡi thì bị Dương Thần đùa nghịch.

Đây là một kiểu hưởng thụ cảm xúc, Dương Thần cảm nhận được đầu ngón tay mình đang ở giữa không gian ẩm ướt ấm áp, kẹp một vật đáng yêu mềm mại.

Sắc mặt Lưu Minh Ngọc ửng hồng, chăm sóc dạy bảo kiểu tín hiệu mờ ám giàu cảm xúc này khiến cô xấu hổ, lại cảm nhận được kích thích mạnh mẽ, đôi mắt trong veo nhìn Dương Thần, vừa giận dỗi vừa ngượng ngùng, lại vừa đê mê.

Đến lúc Lưu Minh Ngọc thở dồn dập và bắt đầu ho lên, Dương Thần mới dùng hành động quái ác đó lại, không để cho cơ hội cự tuyệt bảo:

Làm cho tay tôi khô ráo chút, tôi mới rút ra.

Lưu Minh Ngọc ngoan ngoãn mút ngón tay Dương Thần, miệng mở rộng, đôi mắt mở lớn nhìn Dương Thần.

Dương Thần rút tay về, hài lòng vỗ vỗ má của người đẹp.

Minh Ngọc bé bỏng, xem ra em rất có tư chất để dạy dỗ đấy.

Anh lần sau còn dám như thế, tôi sẽ cắn đứt ngón tay của anh …

Lưu Minh Ngọc cong môi bảo.

Em sẽ không làm thế đâu, kỳ thực em thích như vậy mà.

Dương Thần cười khoái trá đáp.

Lưu Minh Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thần, nâng chân dùng lực để đạp, định đạp đầu mũi giày của Dương Thần, nhưng không nghĩ được Dương Thần đã nhanh chóng rời đi.

Ôi.

Lưu Minh Ngọc đạp không khí giẫm xuống nền nhà, làm chính gót chân của mình bị đau.

Anh thật xấu xa anh không thể xem như không thấy để tôi hả giận sao?

Lưu Minh Ngọc giận dỗi bảo.

Ha ha, phản ứng bản năng, phản ứng bản năng.

Dương Thần muốn cởi giày Lưu Minh Ngọc ra xoa bóp, tiện bóp dầu cho chân của mỹ nhân, nhưng không ngờ điện thoại trong túi reo.

Lấy điện thoại ra xem, Dương Thần sửng sốt, nhưng ngay lập tức nghe.

Tổng giám đốc Đường, sao rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy.

Phía bên kia chính là Đường Uyển, đầu dây bên kia Đường Uyển im lặng một lúc.

Lần trước có nói muốn cảm ơn anh, mời anh đi ăn cơm, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, quá bận nên trì hoãn, tối nay có rảnh không?

Dương Thần không nghĩ rằng Đường Uyển sẽ mời mình dùng bữa, nghĩ đến mỗi lần gặp mặt người phụ nữ xinh đẹp khiến tim đạp thình thịch, Dương Thần không có chút sức lực từ chối.

Tổng giám đốc Đường có thời gian, nhân viên quèn như tôi đương nhiên là có rồi, tuy nhiên để cảm tạ thì không cần thiết đâu, coi như là cùng nhau dùng bữa thôi.

Dương Thần, anh có thể … không gọi tôi là Tổng giám đốc Đường không, gọi tôi Đường Uyển thôi.

Đường Uyển dịu dàng bảo.

Dương Thần đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Thái Nghiên cũng bảo hắn đừng gọi cô là Cục trưởng Thái, xem ra phụ nữ thật chẳng xem trọng chức vụ của mình, hắn cười sảng khoái đáp.

Được, cô Đường Uyển.

Đường Uyển vui vẻ đáp lời.

Đến lúc tan ca tôi lại liên lạc với anh, tôi cúp máy trước.

Bye bye.

Dương Thần ngắt điện thoại, giương mắt lên nhìn, Lưu Minh Ngọc dùng ánh mắt đằng đăng sát khí nhìn hắn chằm chằm từ bao giờ.

Lại một người phụ nữ bị anh làm hại.

Lưu Minh Ngọc cười lạnh lùng hỏi.

Dương Thần nắn nắn ót.

Nói gì vậy, thế nào là làm hại chứ, em cũng biết tôi rất trong sáng, từ trước đến nay đều là bị phụ nữ tập hư, ha ha…

Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái, thở hổn hển quay người trở về vị trí.

Anh có thể ra ngoài rồi.

Dương Thần biết khi phụ nữ ghen thì tốt nhất nên tránh xa xa, thế nên ngoan ngoan bước ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ra hiệu sẽ gọi điện thoại.

Minh Ngọc bé bỏng, nhớ nhé, hễ gọi sẽ đến ngay.

Thấy Lưu Minh Ngọc cầm ống bút lên muốn ném, Dương Thần vội khép cửa lại.

Đọc truyện chữ Full