Buổi sáng hôm sau, Dương Thần vừa mới mang một đống lớn đồ ăn sáng vào cửa chính ban Quan hệ xã hội, chỉ thấy đám đồng nghiệp nữ đang tụ tập ở một chỗ, cười nói vui vẻ thảo luận cái gì đó.
Dương Thần lại bị không chú ý đến, hắn đem bữa sáng đặt lên bàn làm việc của chính mình rồi xông vào đám đồng nghiệp nữ khiến vài người đẹp kêu lên hờn dỗi.
Sáng sớm đã ăn chặn, Dương Thần anh thật không biết xấu hổ!
Một người đẹp đỏ mặt nói.
Dương Thần ha hả cười, “không cẩn thận” tay chạm vào ngực người ta, coi như không biết gì.
Hắn cẩn thận nhìn về hướng chiếc máy tính bị vây kín kia, trên màn hình là một bản thảo PDF, trên đó viết “Bản dự thảo công ty giải trí văn hóa Quốc Tế Ngọc Lôi”.
Dương Thần buồn bực hỏi Triệu Hồng Yến đang thích thú đứng cạnh:
Hồng Yến, đây là cái gì vậy?
Triệu Hồng Yến lườm hắn một cái nói:
Anh không biết chữ sao? Đây là bản dự thảo thành lập công ty mới.
Công ty mới?
Đúng vậy, Ngọc Lôi của chúng ta hiện tại chỉ có công ty quản lý người mẫu, tháng sau sẽ chính thức đầu tư công ty giải trí văn hóa, nghe nói ký hợp đồng với không ít người đại diện và ca sĩ, diễn viên nổi tiếng đâu!
Người đẹp kia vui vẻ nói.
Việc này thì liên quan gì đến các chị?
Sao lại không liên quan đến chúng tôi? Nếu minh tinh mà tôi thích ký hợp đồng thì người ta sẽ là đồng nghiệp với tôi rồi, vậy thì sẽ có ý nghĩa khác rồi!
Một người đẹp nói.
Dương Thần cười nói:
Không phải là thành lập một công ty mới sao, cho dù ký hợp đồng cũng là làm việc ở chỗ khác, không đến ban Quan hệ xã hội đâu.
Hừ, không thể cho chúng tôi tưởng tượng một chút sao?
Người đẹp kia bất mãn.
Dương Thần nghe đám đồng nghiệp nữ ban Quan hệ xã hội đang thảo luận tưng bừng ai sẽ ký hợp đồng, như là chính họ mở công ty này vậy, hắn không khỏi thở dài lắc đầu.
Nhưng Trương Thái rất cẩn thận, chớp chớp mắt nhìn thấy Dương Thần đã lập tức tìm được chỗ đống đồ ăn, chạy tới lấy vài cái bánh bao vừa gặm vừa tán gẫu với mấy người phụ nữ kia. Sức miễn dịch của phụ nữ với mấy gã minh tinh bảnh bao quả thực là không giống nhau.
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê vừa mới đánh bại nhà họ Hứa và công ty truyền thông Trường Lâm, đạt được tài liệu mới để dẫn đầu về kinh tế trong tương lai, đã không ngừng bước lại bắt đầu làm công ty giải trí. Theo Dương Thần biết, loại công ty này tiêu hao về tài chính chắc chắn là không ít, Lâm Nhược Khê cũng coi như bỏ ra vốn gốc.
Tuy nhiên hiện giờ nhà họ Hứa đã bị nhà họ Viên đánh đổ, có danh không có thực, mà trong phạm vi cả nước lại không có công ty nào cạnh tranh được với Ngọc Lôi, Lâm Nhược Khê đầu tư vào lĩnh vực mới là có thể hiểu được.
Dựa vào Ngọc Lôi ở Hoa Hạ và trên thế giới, danh vọng của giới thời trang, nếu đầu tư từ đầu một công ty giải trí, cũng là một tấm biển hiệu vàng, thu nhập ổn định cũng không ít, phải xem làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất.
Một nhà doanh nghiệp luôn không ngừng đầu tư xây dựng sự nghiệp, xây dựng sự nghiệp lại tiếp tực đầu tư, Lâm Nhược Khê rất hiểu câu nói này.
Đang lúc trong văn phòng đang ồn ào, một người dáng vẻ gầy nhỏ đi từ cửa vào, lạnh lùng ho khan vài tiếng với đám nữ nhân viên ban Quan hệ xã hội đang vui đùa ầm ỹ.
Đám nhân viên nữ dường như nghe thấy cảnh báo, lập tức chạy về chỗ ngồi.
Dương Thần nhìn lại, đúng là trợ lý bên người Lâm Nhược Khê - Ngô Nguyệt đột nhiên đến đây, đúng là dáng người phẳng như “sân bay”, vẻ mặt lạnh băng ấy, cô đứng trong đám người, nhìn thế nào cũng thấy giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Ngô Nguyệt nhìn thấy Dương Thần đang cầm kéo dáng vẻ rất ung dung tự tại, không khỏi nhíu mày nói:
Dương Thần, đi theo tôi một chút.
Đi đâu vậy?
Dương Thần hỏi.
Văn phòng chủ tịch.
Ngô Nguyệt lạnh lùng nói.
Dương Thần cũng không hỏi đi để làm gì, chắc chắn cô ấy sẽ không nói cho mình, cuối cùng vừa gặm bánh mỳ vừa đi lên lầu cùng Ngô Nguyệt.
Đi vào cửa văn phòng của Lâm Nhược Khê, Dương Thần vừa vặn ăn xong bánh mỳ, theo Ngô Nguyệt đi vào văn phòng.
Dương Thần buồn bực, có chuyện gì về nhà nói không phải là được sao? Còn đặc biệt bắt mình đi lên văn phòng, chỉ làm lỡ thời gian chơi của mình thôi!
Lúc đến nói, Lâm Nhược Khê ngồi ngay ngắn bên bàn làm việc lớn, đang viết gì đó rất nhanh, vẻ mặt vô vùng cẩn thận, hai người bước vào cửa cô cũng không ngẩng đầu lên.
Ngô Nguyệt đứng cung kính nói:
Tổng giám đốc Lâm, Dương Thần tới rồi.
Lâm Nhược Khê để tập tài liệu đã ký tên sang một bên, lúc này mới ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nói:
Ừ, cô đi ra ngoài đi.
Ngô Nguyệt cúi người, lẳng lặng đi ra, còn đóng cửa cẩn thận.
Lâm Nhược Khê bỗng đứng dậy, chỉ cho Dương Thần chỗ ghế sô pha cạnh cửa sổ lớn, chỗ đó đã có một đôi nam nữ đang ngồi. Lúc này đôi nam nữ thấy Lâm Nhược Khê chỉ vào mình, lập tức mỉm cười đứng dậy, gật gật đầu chào Dương Thần.
Người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc ngắn, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, người phụ nữ cũng khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục công sở màu hồng nhìn rất tao nhã.
Đây là Triệu Đằng, đây là Vương Khiết, họ sẽ là trợ thủ của anh.
Lâm Nhược Khê giới thiệu.
Dương Thần sửng sốt, có dự cảm không tốt, gượng cười nói:
Vậy là sao?
Bản dự thảo của công ty giải trí văn hóa Quốc Tế Ngọc Lôi mới, sáng nay anh đã xem qua rồi chứ?
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần gật đầu nói:
Vừa rồi có nhìn qua.
Đây sẽ là bước quan trọng cho tương lai phát triển của Ngọc Lôi, chủ yếu là sẽ tiến vào phương diện âm nhạc, điện ảnh, , tranh thủ ưu thế của chúng ta về danh tiếng và tài nguyên, trong năm năm sẽ tạo ra công ty giải trí văn hóa tổng hợp hàng đầu trong nước, thậm chí hàng đầu thế giới.
Lâm Nhược Khê giải thích.
Ồ… Đây là chuyện tốt, nhưng liên quan gì đến việc bọn họ làm trợ thủ của tôi… việc này… tổng giám đốc Lâm, không phải cô sẽ…
Không đợi Dương Thần nói xong, Lâm Nhược Khê liền gật đầu nói:
Đúng vậy, anh sẽ là Giám đốc công ty này, phụ trách công việc quyết sách chủ yếu của công ty giải trí Ngọc Lôi, Triệu Đằng và Vương Khiết sẽ là trợ thủ đắc lực của anh, là giám đốc thường vụ và giám đốc nghiệp vụ.
Dương Thần trong lòng khẽ rên lên, đúng là tiếng sét giữa trời quang, lần trước đi Hongkong đàm phán đã khiến mình đủ đau đầu, lần này không ngờ cô ấy lại định giao vào tay mình một công ty còn đang thành lập!?
Tổng giám đốc Lâm, không phải tôi khiêm tốn, tôi thực sự không thể làm được việc này.
Dương Thần nhướn mày, hy vọng Lâm Nhược Khê sẽ từ bi đừng gây sức ép cho chính mình nữa.
Lâm Nhược Khê coi như không nhìn thấy gì, khẽ mỉm cười nhìn về phía Triệu Đằng và Vương Khiết, nói:
Hai người đều là người cũ trong công ty, có nhiều kinh nghiệm làm việc, lần này tôi nhờ hai người làm trợ thủ của Dương Thần, hy vọng hai người có thể giúp đỡ anh ấy, anh ấy tuy rằng năng lực không tồi, nhưng không đủ kinh nghiệm thực tế, về mặt này hai người phải vất vả rồi.
Tổng giấm đốc Lâm yên tâm đi, cô sắp xếp như vậy chắc chắn có lý do, chúng tôi biết phải làm gì.
Triệu Đằng khiêm tốn nói.
Vương Khiết cũng cười đầy thiện ý:
Giám đốc Dương còn trẻ tuổi đã được tổng giám đốc Lâm để mắt tới, chắc chắn phải có chỗ đặc biệt, hy vọng tương lai chúng ta có thể học tập lẫn nhau, xây dựng công ty thật tốt.
Dương Thần thầm kêu khổ, đặc biệt cái gì? Bảo mình đi Mỹ trừ khử cục trưởng CIA còn đơn giản hơn quản lý một công ty giải trí nhiều lắm!
Triệu Đằng và Vương khiết hai người này đúng là sùng bái Lâm Nhược Khê mù quáng mà, Lâm Nhược Khê nói một là một, hai là hai, việc này chỉ có mình chịu khổ!
Nhưng Dương Thần lại không biết, Lâm Nhược Khê không chỉ dùng uy tín trong mắt các nhân viên, trước đó còn đem chuyện Dương Thần lần trước bí mật đi Hongkong đàm phán với tập đoàn Mộ Vân kể với họ.
Triệu Đằng và Vương Khiết đều là những nhân viên cao cấp được Lâm Nhược Khê coi trọng trong công ty Quốc Tế Ngọc Lôi. Lần này công ty đạt được kỹ thuật, vật liệu mới, lại đạt được nhiều lợi nhuận, bọn họ không ngờ đó lại là do Dương Thần không có tiếng tăm gì trong công ty đi đàm phán được!
Đối với họ, tập đoàn Mộ Vân của Lý Mộ Hoa không khác gì ngôi sao mới siêu cấp trong giới kinh doanh, Dương Thần có thể lấy được miếng thịt trong miệng Lý Mộ Hoa, kỳ thực là không thể ngờ được!
Cho nên lúc này thấy Dương Thần có vẻ mặt không muốn nhận, bọn họ cho rằng hắn là người chân chính, khiêm tốn lại có năng lực, lại càng khâm phục hắn từ đáy lòng.
Dương Thần nếu biết tâm tư họ lúc này chắc sẽ hộc máu ngay tại chỗ.
Nói xong việc, Triệu Đằng và Vương Khiết đi khỏi văn phòng chuẩn bị tuần sau bắt đầu làm việc ở công ty mới.
Dương Thần không rời khỏi phòng làm việc, ghé sát vào Lâm Nhược Khê nói khẽ:
Bà xã ngoan, em tha cho anh đi, anh không có hứng thú làm Giám đốc gì đâu.
Vì sao?
Anh không hiểu gì cả, làm giám đốc gì chứ?
Lâm Nhược Khê không quan tâm nói:
Không hiểu có thể học, anh học được nhiều ngoại ngữ như vậy, chỉ làm chút việc về quản lý hành chính và tài nguyên nhân lực thì không thành vấn đề. Huống hồ Triệu Đằng và Vương Khiết hoàn toàn có thể đóng vai trò chủ đạo, anh bình thường chỉ cần ngồi trong phòng làm việc phê một ít văn kiện, quyết toán một số việc lớn, những việc khác có thể mặc kệ.
Dương Thần cười khổ, đây đúng là công việc tốt, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
Anh vẫn quen làm việc trong ban Quan hệ xã hội.
Là chơi game hả…
Lâm Nhược Khê bất mãn nhíu mày hỏi.
Ha ha, bảo bối Nhược Khê, em rất hiểu anh.
Dương Thần vui cười nói.
Lâm Nhược Khê cắn răng, dường như đã quyết tâm nói:
Nếu anh không làm theo lời em, ngoan ngoãn đi làm tổng giám sát, em sẽ cho ban Quan hệ xã hội mà anh thích tách khỏi công ty!
Cái gì?
Dương Thần kinh ngạc.
Lâm Nhược Khê hừ mũi nói:
Ngoại trừ Triệu Hồng Yến, Lưu Minh Ngọc và Trương Thái đều có quan hệ rất tốt với anh, nếu họ vì anh không muốn thăng chức mà bị thất nghiệp, anh thấy thế nào?
Cô bé này thật là hiểm độc đây…
Không phải chứ… sao em có thể tùy tiện sa thải người khác?
Dương Thần buồn bực.
Anh biết em rồi đó, chuyện càng hiểm độc em càng làm được, chỉ cần anh có thể đứng ở vị trí rất cao, em có thể không từ thủ đoạn, hơn nữa cổ phần của Ngọc Lôi hiện nay 40% do em nắm giữ, có gì em không làm được?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng, nghiêm nghị nói.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê hàm ý, nói:
Vì công việc của anh mà phải suy nghĩ nhiều vậy, chẳng lẽ đã quyết định theo anh cả đời?
Lâm Nhược Khê trong mắt có vẻ bối rối, nhưng vẫn dùng vẻ lạnh lùng che dấu:
Phải tận dụng tất cả, còn các việc khác, phải xem biểu hiện của anh.
Dương Thần cúi đầu cười cười, lại ngẩng lên đáp:
Được, nếu em không sợ thiệt tiền, anh sẽ làm cái chức tổng giám sát này.
Yên tâm, em sẽ chú ý, anh có thể nhẹ nhàng làm việc.
Lâm Nhược Khê rốt cục thở nhẹ, nói:
Nơi làm việc là tòa nhà đối diện tòa nhà Ngọc Lôi chúng ta, tầng mười cao nhất đã bị em mua lại.
Anh có yêu cầu này.
Dương Thần cười nói.
Nói đi.
Lâm Nhược Khê có chút bất an.
Anh có thể vẫn kiêm thêm vị trí ở ban Quan hệ xã hội không, anh không nỡ rời các chị em ở đó.
Dương Thần khoan thai cười nói.
Lâm Nhược Khê trong mắt toát lên chút thất vọng, nhưng đề phòng đêm dài lắm mộng, hạ quyết tâm nói:
Được, em đồng ý, ngoài chức Giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, kiêm thêm vị trí ở ban Quan hệ xã hội…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 249: Không trâu bắt chó đi cày
Chương 249: Không trâu bắt chó đi cày