Có người nói động đất hàng năm ở Nhật Bản, có địa chấn, có thể trên ngàn lần, có nghĩa là động đất trong mắt người Nhật Bản giống như một ngày ba bữa cơm qua quýt bình thường.
Tuy rằng Dương Thần đối với động đất không xa lạ, nhưng trong khách sạn này, đa số khách du lịch đều là lần đầu tiên cảm nhận được chuyện này.
Cùng một lúc, khắp nơi vang lên tiếng hét kinh hoàng chói tai của phụ nữ và trẻ nhỏ, tiếng bước chân liên tục không ngừng trong hành lang thoát hiểm của khách sạn.
Dương Thần một tay ôm lấy Lưu Minh Ngọc, bảo cô Lưu Minh Ngọc không cần sợ hãi, vừa di chuyển đến vị trí góc phòng.
- Động đất chỉ là chuyện bình thường nhất, kết cấu phòng chấn động của tòa nhà Nhật Bản tốt lắm, không phải động đất đặc biệt lớn, căn bản là không có việc gì.
Lưu Minh Ngọc được ôm trong ngực, cảm nhận được sự ấm áp trong ngực. Dần dần yên tâm, ý thức được tuy rằng phòng ở chấn động, nhưng toàn bộ bản thân cũng không có gì nguy hiểm, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Trong sắc mặt ửng hồng, Lưu Minh Ngọc kêu thất thanh, khẩn trương nói:
- Xong rồi! Hồng Yến chắc chắn đã tỉnh,một mình cô ấy ở trong phòng, thấy em không ở đó, ngộ nhỡ tìm đến em làm sao bây giờ? Hơn nữa em cùng anh từ trong phòng đi ra, khẳng định sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy.
- Ặc....
Dương Thần cười nói:
- Để tôi cùng em đi ra, gặp mỗi người trong phòng thấy, liền nói đi xem mọi người có bị thương hay không, không phải có cớ giải thích vì sao chúng ta đi cùng nhau rồi sao?
Lưu Minh Ngọc nghĩ lại cũng chỉ được như thế, nghĩ đến chuyện này, động đất liên tiếp, phòng ở đang rung chuyển, nhưng có vẻ không gây chú ý cho con người.
Động đất thật sự như lời Dương Thần không duy trì lâu dài, liền ngừng lại, bài trí trong phòng cũng không tổn hại, hết thảy lại trở về yên tĩnh.
Hành lang không ít khách du lịch đang chạy chốn cảm thấy mất mặt, đa số vội vàng bắt đầu chạy về phòng.
Khi Dương Thần và Lưu Minh Ngọc sóng đôi đi ra khỏi phòng, Lưu Minh Ngọc xem qua thấy không có gì không ổn, dù sao cũng chỉ là quan hệ xã hội, làm bộ che giấu cảm xúc của chính mình.
Đi đến cửa phòng bạn gần nhất, đèn trong phòng tắt, Lưu Minh Ngọc gõ cửa, gõ một hồi, cũng không thấy phản ứng.
- Chẳng lẽ chạy ra ngoài rồi?
Lưu Minh Ngọc nhíu mi hỏi.
Dương Thần nhún vai, hai người lại đi tiếp.
Kết quả, phòng của người thứ hai cũng giống nhau không có ai, chuyện này khá kỳ quái.
Khi đi đến cửa phòng Trương Thái và một đồng nghiệp nữ khác, hai người Dương Thần phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng.
Gõ cửa, bên trong vang lên thanh âm có chút sợ hãi của Trương Thái:
- Ai đấy?
- Chị đây, Trương Thái, các em có sao không?
Lưu Minh Ngọc hỏi.
Cửa chậm rãi hé ra một khe hở, lộ ra khuôn mặt tròn tròn của Trương Thái, sắc mặt có chút trắng bệch, khẩn trương kêu lên một tiếng:
- Chị Minh Ngọc.
Gặp Dương Thần ở đây, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lưu Minh Ngọc thấy Trương Thái như đang sợ hãi, vội hỏi:
- Không có việc gì đâu, sao thấy sắc mặt dường như có gì không đúng.
Trương Thái lắc đầu, cũng không mở hẳn cửa ra:
- Em không sao, chị Minh Ngọc trở về nghỉ ngơi đi.
Lời này rõ ràng hình như muốn Lưu Minh Ngọc nhanh đi, Lưu Minh Ngọc cảm thấy không khí có gì không đúng, nhíu mày hỏi:
- Có phải có chuyện gì lừa chị, em sao không mở cửa ra, hé một khe hở làm gì?
Trương Thái đỏ mặt, vội giải thích rõ:
- Không có chuyện đó, chị Minh Ngọc em thật là mệt mỏi, cho nên muốn đi ngủ.
- Vừa mới có động đất, sống chết của em mà dễ dàng bình tĩnh như vậy,chắc chắn là lừa gạt chị.
Lưu Minh Ngọc đâu chịu bỏ qua, tiến lên dùng sức đẩy cửa, cũng không quan tâm Trương Thái ngăn cản, đẩy cửa ra.
Không nghĩ tới khi đẩy cửa ra, cảnh tượng trong phòng Trương Thái khiến Lưu Minh Ngọc ngây ngẩn cả người, Dương Thần phía sau cũng không ngờ.
Chỉ thấy vừa rồi không tìm thấy mấy người phụ nữ, tất cả đều ngồi trên giường trong phòng Trương Thái, đám phụ nữ đều mặc áo ngủ của khách sạn, tụ tập cùng một chỗ, trên mặt đất còn rơi vãi một đống lớn đồ ăn vặt, đồ uống và hoa quả.
Chuyện này không nói, ti vi trong phòng đang bật, âm thanh ti vi bị giảm thật nhỏ, rõ ràng là cố ý để thấp.
Về nguyên nhân, Lưu Minh Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền lập tức hiểu rõ.
Kênh ti vi rõ ràng là đài truyền hình người lớn đêm khuya của Nhật Bản.
Lúc này trên màn hình là một đôi nam nữ giằng co, hình ảnh kích thích ướt át, đang trình diễn sục sôi.
- Em.... Các em....
Khuôn mặt Lưu Minh Ngọc thoáng chốc ửng đỏ, mà Trương Thái cùng những người phụ nữ khác cũng đều xấu hổ cúi đầu.
Dương Thần cười thầm, chả trách không tìm thấy đâu, hóa ra là tụ tập ở đây xem tiết mục đặc biệt này.
Lúc ban ngày Trương Thái hỏi mình cái máy tự động đó để làm gì, khi nói cho các cô tác dụng, còn nhất trí nói không nên xem, không nghĩ tới, cả buổi tối vụng trộm cùng nhau xem, vừa xem nồng nhiệt, đồ ăn vặt ăn chất thành đống lớn.
Mà sở dĩ không gọi Lưu Minh Ngọc và Triệu Hồng Yến, chắc là vì thân phận trưởng ban của Lưu Minh Ngọc, tuy rằng tình cảm mọi người như chị em, có thể loại chương trình này không thích hợp, hơn nữa Lưu Minh Ngọc là chị lớn nhất trong cả đám phụ nữ, ngày bình thường cũng không hay tham dự nói chuyện về đề tài này.
Nếu không gọi Lưu Minh Ngọc, thì Triệu Hồng Yến cùng phòng Lưu Minh Ngọc tất nhiên cũng sẽ không thể gọi đến, Dương Thần là đàn ông lại càng không thể nói!
Lưu Minh Ngọc nhìn mấy chị em đều cúi đầu, khuôn mặt đỏ rực, dở khóc dở cười, rốt cuộc vỗ vào cái mông phì nhiêu của Trương Thái nói:
- Thật phục em đấy! Giống như muốn làm tổ chức tình báo bí mật, chị có làm gì em đâu chứ! Em sao phải sợ chị như thế!
- Rất xin lỗi... chị Minh Ngọc, lần sau em sẽ gọi chị cùng xem, ồ không, muốn hay không xem bây giờ?
Trương Thái lập tức lấy lòng nói:
- Rất rẻ ạ, chỉ một nghìn yên Nhật có thể xem cả một đêm!
- Ai nói chị trách em việc này?
Lưu Minh Ngọc xấu hổ và giận dữ trừng mắt liếc Trương Thái một cái, hướng đám phụ nữ nói:
- Các em tiếp tục xem đi, đừng như làm kẻ trộm thế.
Nói xong, xoay người nói với Dương Thần:
- Đi thôi, xem Hồng Yến có chuyện gì không.
Dương Thần sờ sờ mũi, hướng Trương Thái giơ ngón tay cái, đi theo Lưu Minh Ngọc đến phòng của cô.
Cả một đêm giống như trò hề chấm dứt, sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đồng lòng đi xe, đi tới trạm Nagoya tiếp theo.
Chỉ có điều Dương Thần vẫn cảm thấy Triệu Hồng Yến thường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, điều này làm Dương Thần nghi ngờ có phải chuyện tối hôm qua giữa hắn và Lưu Minh Ngọc đã bị Triệu Hồng Yến phát hiện được, nhưng Dương Thần không thể hỏi, vả lại hắn cũng không để ý.
Hướng dẫn viên du lịch asakawa nako cũng không biết buổi tối ở đâu, người phụ nữ Nhật Bản có diện mạo bình thường này hay dùng giọng điệu cổ quái nói Tiếng Trung giới thiệu đất nước con người Nhật Bản, cũng là cố gắng hết trách nhiệm.
Nhưng mà vì asakawa nako giới thiệu gì đó không thật sự hấp dẫn, đi xe không quá một giờ đồng hồ, những người phụ nữ trong xe đều ngủ mất.
Hành trình đi tiếp khá ngắn gọn,sau khi chơi một ngày ở Nagoya, ngày tiếp theo liền đi tới kinh đô Kyoto.
Kyoto của Nhật Bản là thành phố dựa theo thiết kế thành Trường An của nước Hoa Hạ cổ đại, có rất nhiều danh thắng lịch sử và di sản thế giới, cho nên nghỉ chơi ở đây một thời gian khá dài.
Ngày đầu tiên sau khi thăm quan chùa Kim Các và chùa Ngân Các nổi tiếng, Dương Thần cùng đám phụ nữ đi dạo chợ nửa ngày.
So sánh mà nói,ngày hôm sau những địa điểm đi du ngoạn khiến Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, chính là đi chùa Tây Phương và các đình viện, tiếp theo buổi chiều là đến Nhị Điều Thành.
Niên đại xây dựng Nhị Điều Thành là thời kỳ giang hồ, chiếm diện tích đất rộng lớn, vốn là mạc phủ đệ nhất tướng quân, chấm dứt thời kỳ chiến quốc Nhật Bản, thống nhất xây dựng Nhật Bản thành một nước.
Bởi vì phải đi thăm quan nhiều nơi, Dương Thần cũng không sợ đám phụ nữ kêu nhàm chán muốn đi dạo chợ.
Đi thăm vài cảnh đẹp xong, Xuyên Nại Tử thấy đoàn người có chút mệt mỏi, liền đề nghị đến một quán trà nhỏ nghỉ ngơi, đám phụ nữ chân sớm đã mỏi nghe vậy rất vừa ý.
Sau khi vào một quán trà phong cách Nhật, đoàn người liền ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm, vừa nghe nghệ thuật uống trà, rất ung dung thoải mái.
Sau khi asakawa nako mời mọi người trà bánh ngon nhất, liền bưng nước trà đưa ra cho lái xe, chuyện này làm cho mấy người phụ nữ thích bát quái bắt đầu thảo luận, asakawa nako có phải cùng chú lái xe có quan hệ, Dương Thần ngồi gần cửa nghe thấy tiếng nói chuyện, không nhịn nổi trong lòng thở dài, phụ nữ quả thật rất “khéo nói”.
Trong lúc Dương Thần uống hết chén nước trà thứ ba, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát, một bóng dáng quen thuộc, vương vấn trong đầu mình mấy ngày nay, mãi không biến mất, lại lần nữa hiện ra trong tầm mắt Dương Thần!
Chỉ thấy một bóng dáng mặc váy màu xanh lam,tóc dài đen như mực, có vẻ vô ý, im lặng đứng ở ngã tư đường cách quán trà hai dãy phố....
Chỉ là trong phút chốc, Dương Thần khẳng định bản thân không nhìn lầm.
Mắt thấy bóng dáng kia bản thân khó có thể bình tĩnh, muốn điên lên, bóng dáng ấy lại chợt hiện lên đi vào một ngõ nhỏ, Dương Thần không nói hai lời, trong ánh mắt kinh ngạc của đám phụ nữ, nhanh chóng chạy ra khỏi quán trà!
Bên trong Nhị Điều Thành người đi đường cũng không nhiều, kết cấu cũng không phức tạp, Dương Thần tự tin, nhất định không để bóng dáng kia lần nữa trốn thoát!
Đám người Lưu Minh Ngọc đứng dậy gọi to Dương Thần, nhưng trong chớp mắt, Dương Thần đã đi vào ngõ nhỏ trước mặt, không thấy bóng dáng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 320: Nhị Điều Thành
Chương 320: Nhị Điều Thành