TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 560: Nguồn gốc của chủ thần

Yến Tam nương dường như hiểu được chấn động của Dương Thần, khẽ cười nói:

- Thần thiếu gia, nghe lão thân khuyên một lời, nghĩ chắc là Thần thiếu gia cũng gặp qua sứ giả Hồng Mông rồi, nếu Thần thiếu gia cố chấp muốn giết Lỗ Dân kia, bây giờ chẳng qua là tự chuốc lấy họa diệt thân.

Dương Thần biết lão bà đứng trước mắt mình tuyệt đối không phải là những tin đồn vô căn cứ, nghiêm túc nói:

- Tôi biết Lỗ Dân đó có chỗ dựa cường mạnh là ông ngoại gã, nhưng chẳng lẽ Lý gia đó có thể sai khiến cả Hồng Mông?

Tam nương lắc đầu, thở dài:

- Không ai có thể sai khiến Hồng Mông, Lý gia cũng không thể, nhưng Thần thiếu gia nghĩ mà xem, tứ đại gia tộc, mỗi gia tộc một chức trách, kẻ có thể duy trì ổn định chính đàn và quân sự của Hoa Hạ như này, ai cũng không thể chấp nhận, một gã con cháu có quan hệ huyết thống trực hệ, chỉ vì đụng đến một nữ thương nhân bình thường mà không có đường sống sót.

Cho dù người của Lỗ gia, có lỗi trước, nhưng cũng không đến mức tự mình phán tội, nếu là sĩ diện cũng không cho, nói giết là giết, nếu như Lý gia vẫn chấp nhận được, vậy uy tín của Lý gia hoàn toàn mất hết.

Gia chủ Lý Mạc Thân nếu như ngay cả đứa cháu ngoại của bản thân cũng không bảo vệ được, vậy Lý gia sao có thể thành bốn đại gia tộc? Trong mắt không ít người ở Yến Kinh, Thần thiếu gia là cháu trưởng của Dương gia chúng ta, cũng không phải là cái gì bí mật, cho nên, cho dù Thần thiếu gia không nhận, nhưng trong mắt bọn họ, cũng là Dương gia chúng ta khơi mào khai chiến, muốn đấu với Lý gia.

Dương Thần lặng im không nói, hắn biết, lời của Yến Tam Nương không sai, Dương Công Minh gặp riêng mình hai lần rồi, còn Dương Phá Quân nhiều lần chạm mặt, Dương Tiệp Dư và vợ chồng Vĩ cũng đã có chút tình cảm, về phần Quách Tuyết Hoa đã sống ở chỗ mình.

Măc dù hắn trừ Quách Tuyết Hoa ra, không nhận bất cứ một người thân nào, nhưng người ngoài, sớm đã coi hắn là người của Dương gia, hắn không thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Tam Nương nói tiếp:

- Lý gia xưa nay hành sự khiêm tốn, một là, Lý gia nhân khẩu vốn ít, chỉ hơn Dương gia chúng ta một ít, hai là, Lý gia làm chủ cục tình báo và đội đặc chủng, không thể không khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là Lý gia dễ bắt nạt.

Gia chủ Lý gia, Phó Thủ tướng Lý Mạc Thần, nếu đem công bố lượng lớn những tin tức tiêu cực, trong nháy mắt sẽ tạo thành rung chuyển lớn cho cục diện chính trị.

Đến lúc đó, cho dù Dương gia chúng ta không sợ Lý gia kia, sứ giả Hồng Mông cũng sẽ không ngồi yên nhìn mà không để ý đến Thần thiếu gia, có lẽ bản thân cậu không biết, bản thân cậu mang Thần vị của đám người đó, lĩnh ngộ năng lực vận dụng phép tắc không gian gấp khúc, đã là điều khiến Hồng Mông bất mãn ở Hoa Hạ, nếu không phải Thần thiếu gia cùng lúc tu được 《Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh》, chỉ riêng những hành động trước đây, sớm đã bị tai họa giáng xuống đầu.

Dương Thần trong lòng nghiêm nghị, cau mày nói:

- Sao bà biết, tôi tu luyện công pháp gì, còn nữa, tại sao thần vị chủ thần lại khiến Hồng Mông bất mãn?

Yến Tam Nương có vài phần kinh ngạc, sau lại thư thái, nói:

- 《Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh》này, chính là tối cao tuyệt học của Thục Sơn, cũng không có gì khó nhận ra. Còn về việc vì sao bất mãn, có lẽ Minh Vương tiền nhiệm và một số chủ thần khác, chưa nói cho Thần thiếu gia nghe qua.

- Tôi tiếp nhận thần vị cũng tương đối gấp gáp, trừ một số trình bày đơn giản và điều khoản chú ý, đối với quá khứ của chư thần cũng không hiểu, lẽ nào, giữa Hồng Mông của Hoa Hạ và các chư thần của phương Tây, vẫn còn có xung đột?

Dương Thần đoán hỏi.

Mắt của Yến Tam Nương khẽ chớp, rồi đột nhiên lộ ra chút ngạo nghễ, lắc đầu cười nói:

- Xung đột? Căn bản là không thể...Thần thiếu gia, không phải là Tam Nương tôi nói bừa, thực ra trong mắt Hồng Mông, cái gọi là chư thần, chẳng qua là một đám ngoại tộc mà thôi, còn không được tính là con người, căn bản không phải là một mặt, tại sao lại xung đột?

- Cái gì?

Dương Thần mở to mắt, lần đầu tiên hắn nghe có kẻ nói thần minh cao quý, đến người cũng không được tính?

Yến Tam Nương lại vội khoát tay, nói:

- Cái này liên quan đến lịch sử cổ xưa đối nhân xử thế, lão thân đương nhiên cũng là từ chỗ sư tôn năm đó biết được. Thần thiếu gia cũng là đã đứng trong hàng gọi là chủ thần đó, nhưng kỳ thực vẫn là một con người chân chính, không tính là cái ngoại tộc mà Tam Nương nói, là mười cái tên còn lại đó, chủ thần thế nhân ngu muội từ xưa sống đến nay, xưng bậy là thần, kỳ thực hài hước quá đáng.

Nhìn vẻ mặt không giống đang đùa cợt của Tam Nương, Dương Thần đột nhiên tỉnh ngộ, dường như có sự thần bí kinh người, bản thân luôn bị che đậy ở trong khung đó.

Đúng lúc này, điện thoại Dương Thần rung lên, làm gián đoạn suy nghĩ của Dương Thần, nhấc điện thoại lên, vừa nhìn là Molins gọi tới.

Liếc Tam Nương một cái, lão bà không hề có ý kiến gì, Dương Thần mới tiếp điện thoại.

Trong tiềm thức, Dương Thần cũng đã có thể phán định, bản thân cũng đã không có cơ hội đi giết Lỗ Dân, cho dù tự mình giải phong ấn, e cũng không phải là đối thủ của Yến Tam Nương.

Cũng giống như lúc trước với Lăng Hư Tử, tu đến trình độ nhất định, thì có thể cảm nhận được, mình không thể địch được bọn họ.

- Chuyện gì thế Molins?

Dương Thần thản nhiên hỏi.

Đầu dây bên kia, Molins hàm ý có phần phức tạp nói:

- Minh Vương các hạ, thật là kỳ lạ, Lỗ Dân đó...chết rồi.

Dương Thần cả kinh, chết rồi? Mình không phải đang đấu võ mồm với Yến Tam Nương đây sao, hắn làm sao không chút cẩn thận đã tự chết rồi?

Yến Tam Nương đứng cách đó không xa hiển nhiên cũng có thể nghe được, trong đôi mắt tang thương, lóe lên chút sắc tàn khốc.

- Chúng tôi cũng không rõ việc cụ thể xảy ra như thế nào, dẫu sao không phải là theo dõi ở cự ly gần, chỉ biết là Lỗ Dân mới vào sân bay không lâu, đã thần không hay quỷ không biết bị tiêm độc tố cấp tính vào rồi, tại khóe miệng chảy ra máu đen, mất đi cơ hội cứu sống, loại phản ứng độc tố này, nếu như đoán không sai, hẳn là con nhện Lebanon mà Mossad Israel dùng, hung thủ rõ ràng là muốn giá họa cho Minh Vương các hạ.

Molins tức giận nói.

Tổ chức đặc công trên toàn thế giới gần như đều biết, trên thế giới chỉ có hai thế lực có thế dùng năng lượng của Israel Ma Tát Đức, một là bổn quốc Israel, còn một nữa, chính là Dương Thần, bởi vì trợ thủ đắc lực của Dương Thần, Macedonia, đồng thời cũng là lãnh tụ cấp cao của Mossad.

Dương Thần cúp điện thoại, sắc mặt sa sầm vài phần, nhất thời hắn cũng không đoán ra kẻ nào hạ thủ, nhưng không hề nghi ngờ, đối phương dám làm như thế, dụng ý tuyệt đối không hề đơn giản.

Yến Tam Nương trầm ngâm một lát, nói:

- Ý trời như vậy, vốn tưởng rằng có thể ngăn lại tai họa lần này, lại không nghĩ tính sai một bước, để cho kẻ xấu có cơ hội, Thần thiếu gia, bây giờ người nên tin, nhìn thì mặt biển có vẻ yên tĩnh, kỳ thực sóng ngầm mãnh liệt.

Dương Thần siết chặt nắm tay, chính mình lại hồ đồ, để kẻ khác mượn đao giết người, thành con cừu thế tội, điều này khiến hắn không để ý cho dù người sáng suốt có thể nhìn thấy sơ hở, đoán là có kẻ cố ý khơi mào sự việc, muốn Dương gia và Lý gia đấu nhau, nhưng chính mình đã đằng đằng sát khí muốn giết Lỗ Dân đã phát sinh rồi, bản thận lại có thực lực ám sát Lỗ Dân, hết đường chối cãi mới là thật.

Nhưng Dương Thần cũng chẳng phải tên nhóc con cái gì ở đời cũng chưa thấy, tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhanh chóng khiến hắn bình tĩnh xuống, địch ở trong tối ta ngoài chỗ sáng, nghĩ nhiều vô dụng.

Vì thế, gác chuyện của Lỗ Dân sang một bên, Dương Thần ngẩng đầu, nhũn nhặn hỏi:

- Yến bà bà, không biết có thể kể cho ta nghe cái lịch sử xa xưa mà bà đã nói không, nếu như ta may mắn có thể hiểu được.

Mắt Yến Tam Nương sáng lên, tâm tính của Dương Thần khiến bà thầm khen một tiếng, nghe Dương Thần ngoan ngoãn gọi mình là “Yến bà bà”, đuôi mày hoan hỉ, cười hiền nói:

- Thần thiếu gia muốn nghe, lão thân tự nhiên muốn nói, cái này vốn là cái Thần thiếu gia nên biết, chỉ là những dị chủng đó, tâm lý tự ti quấy phá, lại bận tâm đến thể diện, mới không nói thôi...

Trong lòng Dương Thần nghĩ thầm, xem ngươi vui mừng kìa, không phải là gọi ngươi một tiếng bà sao? Ngươi tuổi đó, cũng là nên gọi thế, huống chi già như vậy rồi, còn hầu hạ Dương Công Minh, không khéo lại có chút quan hệ ngoài luồng.

Nếu không phải hắn muốn biết cái lịch sử chó má mà ngươi biết, còn lâu mới phí lời với ngươi, Lỗ Dân cũng chết rồi, mình còn ở lạ nơi đồng cỏ, chim không thèm ị này là gì chứ?

Sáng này coi như là gặp xui, cái bà lão này, cũng chẳng biết tu đến trình nào, dọa mình một phen sửng sốt rồi nhưng làm sao có thể phá vỡ Tiên Thiên Đại Viên Mãn giống như Lăng Hư Tử, chính mình cũng không biết đến lúc nào mới có được trình độ như vậy.

Không cần vận thần lực, trực tiếp vượt thời gian, đây mới là cảnh giới huyền diệu.

Nếu Yến Tam Nương biết được những ý nghĩ thượng vàng hạ cám trong đầu Dương Thần, tất sẽ hóa đá tại chỗ, nhưng dưới mắt bà ta vẫn là vừa ý với chàng trai trẻ này, ngươi xem, nói một lúc, đứa trẻ ngoan cố này đã chịu nghe lời.

Trầm ngâm một lúc, Yến Tam Nương mới bắt đầu nói:

- Thần thiếu gia, cậu nên biết, chủ thần của Tây phương này, khởi nguyên ở chỗ nào?

Dương Thần nghĩ một lát, nói:

- Nếu nói ngọn nguồn, hẳn là người đời đều biết núi Olympus ở Hy Lạp, mặc dù câu chuyện thần thoại mà người đời biết đến, hơn nửa phần đều đã bị bóp méo, thêm thắt, nhưng dù sao địa danh, nhân mệnh không có nhiều sai sót.

Yến Tam Nương gật đầu, nói tiếp:

- Vậy Thần thiếu gia có biết núi Olympus thực sự ở đâu không?

Đọc truyện chữ Full