TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 661: Không phải việc quan trọng…

Dương Thần trong lòng hơi lo lắng, mới một ngày không gặp sao lại xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Hoảng hốt gì thế, nói việc chính đi.

Trang Phong ý thức được mình không khống chế được cảm xúc, vội điều chỉnh, mới cố hết sức bình tĩnh kể lại sự việc.

Hóa ra đêm nay Tuệ Lâm muốn đi một công ty truyền thông ở Yến Kinh, tham dự buổi quay MV trước hội nghị thảo luận. Tuy Tuệ Lâm rất không am hiểu biểu diễn, cũng không định xuất hiện trong MV, chỉ làm ca sĩ, đi tham dự hội nghị lần này.

Tham dự hội nghị lần này, chủ yếu là đạo diễn La Thịnh nổi tiếng ở đây, và một nữ người mẫu tên Lưu Tử San. Cô Lưu Tử San này vừa đúng là người xinh đẹp phù hợp cho MV, hơn nữa quán quân cuộc thi người mẫu ở khu Hoa Bắc, vì đang cần một bước đột phá để tiến vào giới nghệ thuật nên rất coi trọng MV ca nhạc của Tuệ Lâm vô cùng nổi tiếng trong một tháng gần đây.

Vốn tất cả đều thuận lợi, quy trình chế tác và quay MV đã thảo luận xong, đã là buổi tối, nhóm nhân viên công tác đều đi về nhà hoặc ra ngoài ăn cơm.

Nhưng Tuệ Lâm lần đầu gặp họ, hơn nữa lúc thảo luận lại căng thẳng nên lúc đó muốn đi vệ sinh cũng không dám nói ra.

Cho đến lúc chấm dứt hội nghị, tất cả mọi người gần như đã rời khỏi, Tuệ Lâm mới đi ra toilet của công ty đó.

Nhưng đang chuẩn bị đi ra gặp người của công ty mình, Tuệ Lâm lại nghe ngoài phòng họp có tiếng gì đó…

Nghe cẩn thận, Tuệ Lâm phát hiện, không ngờ là đạo diễn La Thịnh giở trò với cô người mẫu Lưu Tử San kia.

Tuệ Lâm tuy thấy việc này rất xấu hổ, nhưng cô cảm thấy cần phải giúp Lưu Tử San trốn thoát, kết quả là lập tức vọt vào cửa, không để ý Lưu Tử San đã mặc quần áo, liền nhào vào đạo diễn La Thịnh đá một cước.

La Thịnh đâu phải đối thủ của cô? Còn không kịp phản ứng lại, đã bị Tuệ Lâm hai chân đá liên tục, đập hai phát vào vách tường, mặt mũi bầm dập, suýt thì ngất đi.

Việc này khiến Lưu Tử San bị đặt trên bàn hội nghị kinh hãi hét lên, do đó không ít người quay lại phòng họp.

Sau khi rất nhiều nhân viên và bảo vệ đi và phòng họp, không rõ xẩy ra cái gì, chỉ thấy Lưu Tử San đã mặc quần áo, mà đạo diễn La Thịnh thì nằm dài trên đất, bộ dạng dở sống dở chết, chật vật.

Lúc nhân viên nâng đạo diễn La Thịnh lên, ông ta chỉ vào Tuệ Lâm mắng to, nói với mọi người là Tuệ Lâm không hiểu vì sao vọt vào đánh ông ta, mà ông ta và Lưu Tử San đang thảo luận về kịch bản.

Trong tình huống này, dù nhiều người trong lòng biết sự thật cũng sẽ không nói ra.

Tuệ Lâm đương nhiên phải biện hộ cho chính mình, nói là đạo diễn La Thịnh định giở trò với Lưu Tử San, nhưng cô người mẫu kia lại kiên quyết lắc đầu, nói là không đúng, cô không hề bị quấy rối.

Tuệ Lâm sững sờ, không hiểu sao rõ ràng Lưu Tử San bị xâm phạm lại muốn che dấu sự thật, còn muốn giúp đỡ vu cáo, hãm hại người muốn giúp cô ta.

Sau đó, mặc kệ Trang Phong và người của Ngọc Lôi xin lỗi thế nào, La Thịnh cũng không chịu bỏ qua, đòi mang Tuệ Lâm đến đồn cảnh sát.

Trang Phong đau đầu nói:

- Giám đốc Dương, tiểu thư Lâm Tuệ mới vào nghề, không hiểu qui tắc ngầm người mẫu lấy lòng đạo diễn, tiểu thư Lâm Tuệ có thể đã nghe thấy đồ tiện nhân kia cố ý nói mấy lời chống cự không quyết liệt, cho nên tưởng nhầm Lưu Tử San thật sự không tình nguyện, đánh La Thịnh, lại phá chuyện tốt của hắn, lại làm Lưu Tử San có tin đồn xấu, khả năng tiền đồ sẽ bị ảnh hưởng, người ta chẳng nhẽ không hận đến mức ngứa ngáy sao?

Dương Thần đã ngồi vào xe, khởi động, giải thích qua với chị em Thái gia rồi quay đầu xe nói:

- Lâm Tuệ giờ ở đâu?

- Tổng bộ đồn cảnh sát Yến Kinh, nhân viên của ta họ cũng không cho vào, định mời luật sư, nhưng… mấy luật sư lớn cũng không dám tiếp nhận vụ này.

Trang Phong buồn bực nói.

- Vì sao?

Dương Thần đã tìm được vị trí đồn cảnh sát trên GPS, bắt đầu xuất phát.

Trang Phong giải thích:

- Lưu Tử San kia chỉ là nhân vật nhỏ, không có ảnh hưởng gì, nhưng đạo diễn La Thịnh… chị hắn xuất thân không phải người bình thường đắc tội được.

- Tôi đã nói rồi, nói việc chính đi.

Dương Thần nén giận, nhíu mày nói.

- Vâng vâng vâng…

Trang Phong nuốt nước miếng nói:

- Chị của La Thịnh là trưởng nữ của La gia ở Yến Kinh, La Thúy San… là vợ của Thủ tướng Ninh Quang Diệu, cũng là cán bộ tổ chức cấp cao.

La Thúy San? Dương Thần không ngờ mình vừa giáo huấn Ninh Quốc Đống, em trai của mẹ gã lại đắc tội với người của mình.

- Giám đốc Dương, nói trắng ra là người của Ninh gia không ai dám đụng đến, các luật sư rút lui cũng đều là vì chuyện này. Chỉ có thể gọi giám đốc tới…

Trang Đỉnh từng thấy Dương Thần không hề tầm thường, tuy còn mơ hồ, nhưng bọn họ không có gan đối mặt với La Thịnh.

Dương Thần dập điện thoại xong, vẫn không bớt tức giận, Lâm Nhược Khê lúc đầu là vì Tuệ Lâm mới tạo ra công ty giải trí, cho mình làm giám đốc, cũng có ý chiếu cố Tuệ Lâm.

Nhưng không ngờ lần trước chuyện Mỹ Phương không nói, lần này còn bị đưa tới cục cảnh sát.

Vốn là phiền toái bình thường, nghĩ đến Vân Miểu sư thái đã ngầm giúp giải quyết, nhưng lần này đối mặt với Ninh gia và La gia, cũng khó trách Vân Miểu sư thái không có động tĩnh gì.

Đúng lúc này, một dãy số lạ gọi đến, Dương Thần hiểu ra, nhấc máy nói thẳng:

- Vân Miểu sư thái, không cần nói nhiều, tôi sẽ không để Tuệ Lâm gặp chuyện gì.

Người gọi tới đúng thật là Vân Miểu, bà cũng mới nhận được tin không bao lâu, biết đối phương là người đứng sau La Thịnh, bà cũng bất đắc dĩ, tuy trong lòng oán giận cháu gái của chính mình bị hại, nhưng Lâm gia giờ có chút xuống dốc, đành phải giao lại cho Dương Thần.

- Ta cũng là bất đắc dĩ, Lâm gia đã bị gây sức ép, dựa vào bản lĩnh của cậu, cũng sẽ không thành vấn đề, Tuệ nhi từ nhỏ đã theo ta ở trên núi, rất nhiều việc xấu trong giới giải trí nó không biết rõ, đây cũng là lý do lúc trước ta không muốn nó vào giới giải trí, cậu giúp đỡ nó nhé.

Vân Miểu thở dài nói:

- Dù cậu không yêu nó thì cũng nên có tình cảm anh em.

Dương Thần im lặng một lát, cười khổ nói:

- Lúc này đừng nói đến tình yêu nam nữ nữa, việc này từ đầu không phải là do bà cứng rắn sao?

- Hừ, phải hay không chính cậu phải rõ trong lòng.

Vân Miểu hừ lạnh một tiếng rồi dập máy.

Dương Thần rối rắm, bĩu môi, chính mình thật đúng là vất vả mà không được gì.

Đáng ăn mừng chính là, chuyện này người liên quan đến vụ án lại liên quan đến chính trị, hẳn là không dễ để lộ ra ngoài nhiều, nếu để Lâm Nhược Khê biết, chắc chắn mình sẽ đau đầu.

Lập tức lại nghĩ đến, không phải chính mình đã bắt lão già Ron kia làm một đội chuyên môn phục vụ đoàn của Tuệ Lâm đến Hoa Hạ sao? Sao lại để xảy ra sự tình này?

Kết quả là, Dương Thần gọi điện thoại cho Ron, dùng tiếng Ý nói thẳng:

- Ron, chết tiệt, tôi bảo ông trang bị một đoàn đến Yến Kinh đúng không? Em tôi giờ bị bắt vào cục cảnh sát, đây là hiệu quả làm việc của ông hả?

Ron bên kia có chút sững sờ, im một lát mới dùng giọng già nua mà bất đắc dĩ nói:

- Chủ nhân, ngài chớ nóng nảy, cũng không phải là đội của tôi cố ý, dưới sự phối hợp của Christine và nữ vương Kathleen, nhân viên đội đã sớm được chuẩn bị đủ, có điều… chủ nhân, ngài cũng biết, sương mù ở London rất nhiều, khiến máy bay bị chậm một ngày, cho nên mới đến trễ, nhưng theo tính toán, một giờ nữa sẽ tới Yến Kinh…

- Bọn họ là heo sao? Chẳng lẽ không cất cánh được từ Paris?

Ron ngây người, lập tức cảm thán:

- Chủ nhân, ngài thật thông minh, sao chúng tôi lại không nghĩ ra nhỉ?

Dương Thần suýt thì ném bay điện thoại ra cửa xe, tức giận nói:

- Tốt nhất là họ nên theo đúng kế hoạch, một giờ nữa mà không gặp được bọn họ, tôi sẽ ném hết xuống Đại Tây Dương cho cá mập ăn!

- Chủ nhân… Đại Tây Dương cách Hoa Hạ rất xa, gần đó là Thái Bình Dương…

Ron nghiêm túc nói.

- Chết tiệt, đó không phải việc quan trọng…

Dương Thần đau đầu, ngắt điện thoại.

Cũng may đường đến cục cảnh sát không kẹt xe, không bao lâu, Dương Thần tới ngoài đồn cảnh sát.

Ngoài cửa đồn cảnh sát, Trang Phong và đám nhân viên đang nghển cổ chờ tin tức, có vẻ vô cùng lo âu.

Lúc Dương Thần xuất hiện, đám Trang Phong lập tức xông tới, Trang Phong bất đắc dĩ nói:

- Giám đốc Dương, cảnh sát nói vụ án này phải hết sức bí mật, cũng không cho chúng ta vào, chúng tôi rõ ràng thấy trợ lý của La Thịnh đi vào, bọn họ đúng là thiên vị!

Dương Thần không đáp lời, mà lập tức đi tới cửa chính.

Hai gã cảnh sát lập tức chặn đường đi, một gã mặt đen nghiêm nghị nói:

- Lui ra ngoài, vụ án đặc biết, không phận sự miễn vào!

- Không muốn chết thì cút ngay!

Dương Thần đã mất kiên nhẫn, quả nhiên là cục cảnh sát bênh La Thịnh, điều này làm hắn rất lo lắng Tuệ Lâm phải chịu oan ức.

Hai gã cảnh sát đang định tức giận đã thấy một chiếc xe Audi A8 đen biển số chính phủ đi tới, lúc này dừng lại trước cổng cục cảnh sát.

Một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở màu lam đậm, mang theo túi nhỏ, tóc ngắn từ trên xe bước nhanh đến.

Người phụ nữ hiển nhiên là chăm sóc sắc đẹp hết sức xuất sắc, làn da non mịn, tương phản với khí chất toát lên, trong ánh mắt có sự uy nghiêm.

Lúc phu nhân đi tới cửa đồn cảnh sát, hai gã cảnh sát lập tức đứng nghiêm, cúi đầu vấn an:

- Chủ nhiệm La!

Đọc truyện chữ Full