- Chị, chị làm như vậy, anh Dương có phản đối không.
Tuệ Lâm cẩn thận hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê lạnh như băng,
- Anh ta còn mặt mũi để nói chuyện phản đối hay không phản đối với chị sao?
Ba người đều đã nghe kể về chuyện của Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình, biết rằng lúc này Lâm Nhược Khê vẫn đang rất tức giận, nên cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu mà thôi.
- Vậy là được rồi, anh ta đã làm biết bao nhiêu chuyện quá đáng với chị như vậy, chị cũng chỉ nhân nhượng đến thế mà thôi. Hơn nữa, mọi người không thấy rằng Lam Lam rất dễ thương sao, chị cảm thấy cô bé và chị có duyên phận, chị sẽ coi nó như con gái ruột.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê tràn đầy tình mẫu tử và sự dịu dàng.
Vú Vương mỉm cười,
- Thật là... đều là khuê nữ chưa từng sinh con, đợi có con đẻ rồi hãy nói.
- Vú Vương! Sao vú lại cười con!
Lâm Nhược Khê hờn giỗi nói.
Vú Vương cười phất tay,
- Được rồi, được rồi, một khi tiểu thư đã quyết như vậy, chúng tôi cũng không có lý do gì để cự tuyệt cả, trong nhà có thêm một đứa trẻ con cũng tốt, Mẫn Quyên xem ra cũng là người thật thà, ở nhà đỡ vú việc nhà cũng được, Tuyết Hoa về Yến Kinh rồi, Trinh Tú cũng thường xuyên đi làm thêm, một mình vú dọn dẹp không xuể ngôi nhà lớn như vậy, cô ấy đến đúng là tốt quá.
- Vậy vú Vương vú vất vả một chút nhé, dẫn Mẫn Quyên đi chuyển hành lý, chỉ đem một số vật dụng cần thiết thôi, còn những thứ khác đến đây mua cũng được.
Lâm Nhược Khê nói.
Sự việc cứ như vậy rồi chìm dần xuống.
Lúc này Mẫn Quyên bế Lam Lam đi xuống từ tầng hai, khuôn mặt của Lam Lam tỏ ra vô cùng vui mừng, cho dù là đêm hôm khuya khoắt, nhưng nhìn cô bé vẫn có sức sống vô hạn.
Trinh Tú tỏ ra hâm mộ,
- Chị Nhược Khê, sau này chị sinh con gái thật, thì có xinh bằng Lam Lam không?
Không đợi Lâm Nhược Khê trả lời, Lam Lam đứng trên cầu thang nói vọng xuống:
- Mẹ đừng sinh em gái! Lam Lam muốn có em trai cơ!
Mọi người kinh ngạc, không ngờ ở khoảng cách xa như vậy, Trinh Tú cũng chỉ nói rất khẽ, sao Lam Lam lại có thể nghe thấy rõ như vậy?
Câu nói này, khiến cho Lâm Nhược Khê cũng không thể chịu được, cô luôn cảm thấy chuyện sinh một đứa con đối với mình là một chuyện rất xa vời.
Tuệ Lâm chớp chớp đôi hàng mi đen dài, cô là người tập võ, biết Lâm Nhược Khê có ý gì, nói:
- Chị, em thấy tốt hơn chị vẫn nên đi tìm anh Dương thương lượng đôi chút đã, Lam Lam thật sự không phải là một cô bé bình thường đâu...
- Em còn nhắc đến anh ta nữa chị sẽ giận đấy.
Lâm Nhược Khê giả vờ giận dỗi nói.
Tuệ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
- Kính coong! Kính coong!
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Đã tờ mờ sáng rồi, cả nhà đều là mấy người phụ nữ đứng nhìn nhau, bực bội không biết giờ này rồi còn có ai đến nữa.
- Chắc không phải là cậu chủ quay về chứ.
Vú Vương vui mừng nói.
- Là ông nội!
Lam Lam bỗng vui mừng hét lên một tiếng, nhảy từ tay Mẫn Quyên xuống, chạy một mạch ra cửa, kiễng chân lên, nắm lấy nắm đấm cửa kéo ra!
Lâm Nhược Khê và mọi người còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã được mở ra.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam kẻ sọc trắng, tóc cắt ngắn, đứng ở cửa, nhìn Lam Lam cười trìu mến.
Người đàn ông này tướng mạo tương đối nho nhã, cũng không hẳn là quá tuấn tú, nhưng có vẻ gì đó rất đàn ông, trên tay đeo một chuỗi hạt tràng, hình như bình thường có đi lễ phật.
- Đúng là lão gia?
Mẫn Quyên vui mừng nói.
Lâm Nhược Khê tuy rằng đã từng gặp người đàn ông này một lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn rõ mặt, không khỏi đứng tại chỗ giật mình, không ngờ “ông nội” lại trẻ như vậy.
Lam Lam ôm lấy chân người đàn ông, cười khanh khách nói:
- Ông nội thật lợi hại, Lam Lam ở đây mà ông nội cũng tìm ra được.
Người đàn ông tỏ vẻ cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của Lam Lam,
- Thích chạy lung tung như vậy, nếu như ông nội không tìm được con quỷ nhỏ nghịch ngợm như cháu, chẳng phải sẽ bị lạc mất từ lâu rồi sao?
- Lam Lam rất ngoan, có chạy lung tung đâu.
Cô bé trợn mắt lên cãi,
- Ông nội về rồi, có phải là làm xong việc rồi không?
Người đàn ông nói:
- Coi như là làm xong rồi.
Lam Lam cũng không hỏi nhiều, giơ tay lên chỉ cái đầu nhỏ nói:
- Ông nội, Lam Lam tìm thấy mẹ rồi!
Mẫn Quyên vội vàng chạy đến, khom người nói:
- Lão gia, chuyện là như vậy...
- Không cần nói nữa, tôi đại khái cũng biết hết rồi,
Người đàn ông ngắt lời Mẫn Quyên, rồi nhìn về phía Lâm Nhược Khê, nói:
- Cô là tổng giám đốc của Ngọc Lôi đúng không?
Lâm Nhược Khê lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, bước lên phía trước, cẩn thận gật đầu, nói:
- Vị này... vâng... ông nội của Lam Lam, ông biết tôi sao?
- Để chăm sóc tốt cho Lam Lam, nên tôi có dùng một số cách, nếu có xảy ra chuyện gì, thì tôi cũng đều nắm được.
Người đàn ông nhếch môi cười, nói:
- Lâm Tổng thích cháu gái của tôi như vậy, tôi thực sự rất cảm kích.
Lâm Nhược Khê thấy người đàn ông này hòa nhã như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng biết người đàn ông này không phải là nhân vật tầm thường, ít nhất thì cũng giống như Dương Thần, cho nên khó tránh khỏi có phần nhún nhường.
- Ông nội Lam Lam, tôi nghĩ ông cần biết một chuyện...
- Không cần,
Người đàn ông trực tiếp giơ tay lên ra hiệu không cần phải nói nữa, nói:
- Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng, trước mắt Lam Lam không thể giao cho cô chăm sóc được.
Lâm Nhược Khê sửng sốt được một lúc lâu, không ngờ người đàn ông này lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy!
- Vì... vì sao.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê có chút không tự nhiên, nhưng vẫn hỏi:
- Cái gì mà trước mắt không thể, lẽ nào cần phải có điều kiện gì sao?
Lam Lam không chịu, ôm lấy chân ông nội dịu dàng nói:
- Ông nội, ông nội! Lam Lam muốn có mẹ cơ!
Người đàn ông nhìn Lam Lam trìu mến, rồi sờ lên cái đầu nhỏ của Lam Lam, sau đó không biết bằng cách nào, Lam Lam đã mơ màng thiếp đi.
- Lam Lam!
Lâm Nhược Khê vội vàng kêu to.
Người đàn ông ôm lấy Lam Lam, rồi giao cho Mẫn Quyên, hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên Mẫn Quyên nhìn thấy người đàn ông cho Lam Lam ngủ bằng cách này.
- Không cần hoảng hốt, Lam Lam quá nghịch ngợm, thường chơi đến mấy ngày mấy đêm không ngủ, tôi chỉ để con bé ngủ sớm một chút thôi, còn nữa, không cần biết nó cầu xin như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý để nó sống cùng với cô đâu.
Người đàn ông chậm rãi nói.
Tuệ Lâm đứng phía sau, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, vội vàng giữ lấy tay của Lâm Nhược Khê.
- Chị, chị đừng kích động, vị tiền bối này công lực cao thâm bí hiểm...
Tuệ Lâm cũng nhìn không ra người đàn ông này luyện môn võ công gì, nhưng mơ hồ cảm thấy, dường như đã vượt ra khỏi cảnh giới của Tiên Thiên rồi.
Lâm Nhược Khê cảm thấy rất đau lòng, cô không biết phải làm như thế nào với người đàn ông này đây?
Đến lúc này cảm thấy rất tủi thân, nếu như có tên xấu xa Dương Thần ở đây thì tốt rồi...
Tuy rằng tên khốn đó làm cho mọi chuyện rối tung rối mù hết cả lên, nhưng lúc này nghĩ đến, trên đường cũng đã gặp không ít chuyện phiền phức, nếu như không có hắn, thì mọi chuyện đối với mình sẽ không thuận lợi đến như vậy.
- Không cần hoảng sợ, tôi cũng không có ác ý gì,
Người đàn ông cười ôn hòa, nói:
- Tôi nói rồi, tôi rất cảm kích việc Lâm tổng thích Lam Lam nhà chúng tôi như vậy.
- Nhưng trừ phi Lâm tổng đồng ý ly hôn với người chồng hiện nay của cô, đoạn tuyệt quan hệ, không thì, tôi không thể giao Lam Lam cho mấy người chăm sóc, tuyệt đối không thể trở thành người nhà các người.
Lời nói của người đàn ông này vừa dứt, khiến cho tất cả những người trong nhà đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ý này là... vấn đề liên quan đến Dương Thần?
Chẳng lẽ ông ta là kẻ thù của Dương Thần?
Nếu là kẻ thù, vậy thì không nên đối xử hòa nhã với những người này mới đúng?
Người đàn ông này cũng không muốn giải thích nhiều, cười hỏi:
- Thế nào, Lâm tổng có đồng ý không, vì Lam Lam mà ly hôn với chồng cô? Theo tôi được biết, Dương Thần cũng chẳng phải là người đàn ông tử tế gì, Lâm tổng cũng nhân cơ hội này mà suy nghĩ đi.
Lâm Nhược Khê cảm thấy mơ hồ trong chốc lát, sau đó ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Giọng lạnh lùng nói:
- Cho dù chồng của tôi có không tốt, nhưng cũng không đến lượt người khác nói xấu anh ấy! Hơn nữa ngoài tôi ra, thì không ai có thể ép tôi ly hôn với anh ấy cả!
Khẩu khí kiên quyết, khiến cho vú Vương, Trinh Tú, Tuệ Lâm đứng ở phía sau có chút kinh ngạc, vừa lúc nãy còn mắng chửi Dương Thần một trận, sao bây giờ lại trở nên quyết liệt như vậy?
Người đàn ông kia cười ha hả vài tiếng,
- Lâm Tổng đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải là người chia loan rẽ thúy, chỉ là tò mò, cho nên mới hỏi thôi.
Lâm Nhược Khê nói rồi mới phát hiện ra mình ăn nói không ăn nhập gì với nhau hết, sau lại đi bảo vệ cho tên đó chứ? Lần sau nhất định sẽ không như thế nữa!
Người đàn ông này nói chuyện rất ý tứ:
- Một khi Lâm tổng đã không còn cách nào cắt đứt với Dương Thần, vậy thì Lam Lam cũng không thể giao cho cô nuôi dưỡng được, đợi một ngày nào đó, nếu như tôi cảm thấy được, hoặc là do bất đắc dĩ, tôi sẽ giao Lam Lam lại cho cô chăm sóc, nếu như... đến lúc đó Lâm tổng vẫn còn thích Lam Lam.
Nói xong, người đàn ông này xoay người đi, ra hiệu cho Mẫn Quyên rời khỏi đây cùng ông ta.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc, không nỡ nhìn Lam Lam bị bế đi, tâm trạng bấn loạn, nhưng mình cũng không có cách nào để cản lại, hận không thể đập đầu vào tường!
Đến khi người đàn ông đó dẫn theo Mẫn Quyên và Lam Lam mất hút vào trong màn đêm, Lâm Nhược Khê dường như mới chợt tỉnh, khổ sở nói:
- Nguy rồi! Quên mất chưa hỏi xem họ sống ở đâu! Nếu như Lam Lam tỉnh lại, nhớ con khóc thì phải làm thế nào?
Vú Vương bước lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Nhược Khê nói:
- Tiểu thư, thôi, vú thấy Lam Lam rất lạc quan, chắc cũng chỉ khóc lóc một lúc thôi, hơn nữa, vú thấy chuyện này có điều gì mờ ám, chi bằng đợi cậu chủ về rồi hỏi cậu ấy xem rốt cuộc là chuyện gì, mấy người phụ nữ chúng ta, chắc chắn là không đụng được vào người ta rồi.
- Đừng nhắc đến hắn nữa!
Lâm Nhược Khê cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ tủi thân,
- Đều là do hắn! Chọc tức con còn chưa đủ, đến đứa con gái con muốn nhận nuôi cũng chỉ vì hắn mà bị người ta ôm đi mất! Một lí do cũng không có, chết luôn ở bên ngoài đi cho xong, đừng có về nữa!
Nói xong, Lâm Nhược Khê dậm chân bình bịch, tức giận đì về phòng mình, nhìn thấy con gấu trúc nằm chỏng trơ ở bên cầu thang, ôm lấy, rồi mang về phòng.
Vú Vương, Tuệ Lâm và Trinh Tú nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Đồng thời, lúc Lâm Nhược Khê đuổi Dương Thần đi, cũng chẳng còn chỗ nào khác, nên đành đi tới bệnh viện, tới phòng bệnh của Tiêu Chỉ Tinh.
Dương Thần nhất định muốn làm rõ ràng mọi chuyện, tại sao người phụ nữ này lại đến tìm mình, tại sao lại muốn ỷ lại vào mình?
Nhưng, lúc Dương Thần đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy đèn trên đầu giường bệnh sáng, nhưng lại không thấy bóng dáng Tiêu Chỉ Tình đâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 912: Điều kiện nhận nuôi
Chương 912: Điều kiện nhận nuôi