Nam phóng viên này cũng có mưu tính ngầm, trước tiên là nói về Trương Khải Uy hiện giờ bị viêm phổi phải đi chạy chữa, bệnh tình nghiêm trọng, sau đó đem cái đĩa CD ra, dậy lên lòng hứng thú ngay trước mặt mọi người.
Trong tình huống này, quần chúng thường là những kẻ đồng tình yếu ớt, lại mang bộ dạng có bằng chứng, lập tức hướng gió lại chuyển sang vị trí có lợi với gã.
- Rốt cuộc là chứng cớ gì, không bằng bây giờ tại hội trường mở ra cho mọi người cùng xem!
Lập tức có người bắt đầu đánh trống reo hò mà hét lên, những âm thanh hưởng ứng cũng nối liền thành một dải.
Vân Miểu sư thái một mực yên lặng đứng ở bên cạnh hội trường, vốn tưởng rằng sự việc đã có thể lắng xuống, còn cảm thấy vui mừng vì cháu gái của mình đã trưởng thành, lại không nghĩ đến việc nhảy đâu ra một tên hề làm xáo trộn mọi việc!
Trong lúc nhất thời, Vân Miểu sư thái thở lên chân mày, quay đầu lại lặng lẽ báo cho đội trưởng đội bảo vệ, người đội trưởng này hiểu ý, chỉ huy hai nhân viên bảo vệ hiện trường chuẩn bị mời những phóng viên gây rối kia ra ngoài.
Nhưng không đợi đến khi hai nhân viên bảo vệ tới gần, nam phóng viên liền chỉ vào nhân viên bảo vệ đó và hô to:
- Mọi người thấy chưa! Bọn họ phải gọi bảo vệ đến đuổi chúng ta ra! Đây là biểu hiện của có tật giật mình!!
Lúc này, phóng viên toàn hội trường bắt đầu hận thù sôi sục, hội trường hỗn loạn!
Vân Miểu thái sư mặt tối sầm, không nghĩ tới sự tình lại có thể khó giải quyết như vậy, làm gấp cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Lúc này Tuệ Lâm đứng dậy, cất cao tiếng nói:
- Mời mọi người giữ trật tự, tôi đồng ý để mọi người xem bằng chứng ở trong chiếc đĩa đó, tôi cam đoan, nếu là sự thật, tôi sẽ không bịa chuyện trước mặt nhiều người như vậy, dù sao thì sự kiện đó ở hội trường có không ít người có thể làm chứng.
Các phóng viên lúc này mới yên tĩnh trở lại, mà tên nam phóng viên kia lại cười lạnh lùng, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt đi lên, nhét chiếc đĩa vào thiết bị phát hình, mở máy chiếu.
Rất nhanh, trên màn hình lớn xuất hiện một video, trên màn hình rõ ràng là Trương Khải Uy đang ngồi trên giường bệnh, truyền từng giọt nước biển, sắc mặt tái nhợt.
Tiếng nói của Trương Khải Uy cực kì yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Trong lúc phỏng vấn, có tiếng của nam phóng viên hỏi:
- Anh Trương, anh có thể khôi phục lại thực trạng lúc đầu ở hiện trường quay phim không?
- Có thể.
Trương Khải Uy mệt mỏi gật đầu diễn giải:
- Ngày hôm đó, việc quay phim của chúng tôi vốn thuận lợi, nhưng bởi vì đến màn hôn lại nổi lên cuộc tranh luận có nên để diễn viên tự mình diễn xuất hay không. Tôi cho rằng, ống kính đó nếu dùng diễn viên thay thế, căn bản sẽ mất đi vẻ đẹp của hình ảnh, cho nên tôi mới đề nghị có thể căn cứ vào tinh thần cống hiến cùng diễn với Tuệ Lâm tiểu thư…
Tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, tôi rất phản cảm với những người mang theo cả tình cảm cá nhân trong lúc diễn. Tôi cảm thấy, đã lựa chọn điện ảnh để diễn xuất, mỗi diễn viên đều nên giao bản thân mình cho điện ảnh, cho đạo diễn, mà không phải vì cá nhân mà hủy hoại điện ảnh…
Trương Khải Uy nói đến nỗi mắt bắt đầu ngấn lệ, có vẻ cực kỳ oán giận.
Ở hiện trường không ít phóng viên có vẻ thông cảm và ca tụng, dù sao bọn họ cũng đều là giới giải trí trà trộn, biết được diễn viên có rất nhiều điểm không dễ dàng gì.
- Tôi không ngờ tới, bởi vì ý kiến phản đối gian lận của tôi, Tuệ Lâm tiểu thư liền từ chối quay phim, điều càng làm cho tôi cảm thấy tức giận chính là đột nhiên có một người con trai tự xưng là giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, anh ta cầm một món quà đến ghé thăm Tuệ Lâm, đến thăm phim trường, kết quả sau khi biết chuyện tổ làm phim chúng tôi đang tranh luận về cảnh hôn, anh ta liền dùng thủ đoạn vũ lực cưỡng ép hành hung tôi…
Tôi chỉ là một nghệ sĩ, không có hậu trường lớn đằng sau, bọn họ liên hợp lại áp bức tôi, nếu không làm theo yêu cầu của bọn họ, quay video vu oan giả dối, liền sẽ đánh tôi tàn phế ngay tại chỗ…
Về sau tôi mới biết, người con trai này không chỉ là giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, còn là chồng của Lâm Nhược Khê, Tổng giám đốc Ngọc Lôi, lúc đó tôi còn rất bực mình vì sao hắn lại có thể một mình đến thăm Tuệ Lâm, hơn nữa hai người còn rất thân thiết, hắn lại vì chuyện của Tuệ Lâm mà cư xử thô bạo với tôi, tôi thật sự không ngờ tới…
…
Phía xa, trước máy truyền hình ở Trung Hải, Lâm Nhược Khê nhìn thấy một màn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch.
Dương Thần chau mày, hận không thể lập tức tới Yến Kinh đập tan hội trường, nhưng bản thân lại không thể làm được như vậy, nếu dùng thủ đoạn cứng rắn, sẽ chỉ khiến cho sóng to gió lớn.
Mình có thể không sợ người trong thiên hạ, mặc kệ cái gì mà trong sạch không trong sạch làm theo ý của mình. Nhưng điều này không đại diện, Lâm Tuệ có thể, người nhà cũng có thể.
- Gã nói…là sự thật?
Lâm Nhược Khê run giọng hỏi.
Dương Thần thở một hơi thật sâu, lắc đầu nói:
- Nửa thật nửa giả, sự tình là hắn nhảy lên, gã đòi hôn Tuệ Lâm bằng được, nhưng trước đó bọn anh đã nói, không cho phép biểu diễn một cách thân thiết như vậy, lúc đó gã còn đùa giỡn với anh, anh đánh gã. Không ngờ tên này bị bệnh nặng, thật là cái gì cũng đều dám nói.
Lâm Nhược Khê cũng không hoài nghi nhiều, dù sao cô vẫn nhớ rõ lúc kí vào hiệp ước, có nói rõ không được để cho Tuệ Lâm diễn những vai thân thiết.
Về phần hoài nghi Dương Thần và Tuệ Lâm có gian tình, cô hiểu rất rõ, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều, lúc đó Dương Thần đi thăm phim trường, thậm chí còn là do cô đề cập trước.
- Vậy giờ phải làm sao, Tuệ Lâm ở bên kia bất lợi rồi.
Lâm Nhược Khê lo lắng nói.
Lông mày Dương Thần nhăn lại, nhất thời không thể đưa ra chủ ý.
- Không biết, dù cho bây giờ có nói cái gì, ngọn gió đầu cũng sẽ đều thổi về hướng bất lợi cho Tuệ Lâm thôi, có nói gì thì mọi người cũng không tin…
…
Hiện trường buổi họp báo tại Yến Kinh, sắc mặt Tuệ Lâm cũng cực kì lúng túng, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của tất cả các phóng viên ở đây, và những ngọn đèn flash không ngừng nháy, trong mắt cô giờ phức tạp khôn kể.
Tên phóng viên nam đã phát xong video đó đắc ý nói:
- Tốt lắm, Tuệ Lâm tiểu thư, chứng cớ này của tôi ở đây có phải là thật hay không, tất cả những người ở đây đều là những người trong nghề có thể phân biệt thật giả, mọi người đều rất rõ ràng.
Tôi thật sự rất ngạc nhiên, cô với cái tên “anh rể” đó thật sự chỉ có chút quan hệ đó sao? Vì sao hắn có thể một mình đến thăm phim trường? Vì sao chỉ vì cảnh diễn hôn của cô mà lỗ mãng ngược đãi một nghệ sĩ nổi tiếng như tôi giữa thanh thiên bạch nhật?
Theo như tôi được biết, hôm đó cô còn thân mật một mình đưa tên “anh rể” đó ra khỏi nhóm làm phim, lúc ấy có không ít người trong nhóm làm phim làm nhân chứng, quan hệ của hai người đúng là không bình thường mà.
Nam phóng viên quạt gió thổi lửa, khiến cho không khí của hội trường lăng xê đến cực điểm, những truyền thông giải trí khác vốn cũng lười quan tâm thật giả, tóm lại bão điểm càng to, tin càng nóng mới là đạo lý cứng rắn!
Vân Miểu sư thái đứng ở bên cạnh hội trường mắt đã ngậm sát khí quyết định lần này buổi họp báo kết thúc, cho dù là bị bên ngoài nghi ngờ, bà cũng phải tự tay làm thịt tên phóng viên nam này!
Nhìn thấy cháu gái bảo bối duy nhất của mình lại phải chịu nhiều ánh mắt châm biếm mỉa mai như thế, Vân Miểu sư thái thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim của mình đang rỉ máu.
…
Trước TV, hay tay Dương Thần nắm chặt.
- Nhược Khê, anh phải đến Yến Kinh, cứ như vậy, Tuệ Lâm sẽ không chịu nổi mất, sự tình do anh mà nên, nên anh nhất định phải đi giải quyết.
Dương Thần nói.
Nhưng không đợi đến khi Dương Thần đi, Lâm Nhược Khê đã dùng hết sức giữ chân người đàn ông lại, sốt ruột nói:
- Anh muốn đến hiện trường? Anh điên rồi sao? Nếu bây giờ anh đi đến đó, chưa nói đến việc anh sẽ bị mọi người nghi ngờ tại sao chỉ trong nháy mắt anh đã đến Yến Kinh, một khi anh đến đó, chỉ có thể thêm dầu vào lửa! Anh có thể bịt miệng tất cả mọi người sao? Bọn họ sẽ tin những lời anh giải thích sao?
Dương Thần giật mình, không phải anh không biết bản thân đi cũng chỉ là một sự thật uổng công vô ích, nhưng nhìn thấy những điều trong TV, Tuệ Lâm một mình phải đối diện với truyền thông như vậy, trái tim bị co giật không cưỡng lại được.
Rõ ràng cô ấy chưa đạt được điều gì từ bản thân, đạt được chỉ là những lần từ chối trong im lặng, bản thân chỉ làm cho cô ấy không ngừng tổn thương.
Nhưng hiện tại, cô lại vì chính mình mà gặp phải sự chửi rủa giễu cợt của nhiều người như vậy.
Dương Thần bỗng nhiên có chút mê man, thái độ của bản thân với Tuệ Lâm rốt cuộc là đúng hay sai, là vì tốt cho cô hay là đang hại cô?
…
Không đợi đến khi mạch suy nghĩ trong đầu Dương Thần trở nên rõ ràng, hiện trường buổi họp báo, Tuệ Lâm lại đang rơi vào trạng thái trầm mặc, đùng đùng đứng lên.
Trước mặt tất cả các máy chụp ảnh và giới truyền thông, Tuệ Lâm như đối diện với từng nòng súng từng lỗ châu mai, để lộ như mây thanh gió nhẹ một nụ cười mỉm hơi ngượng ngùng nhợt nhạt.
Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều bị nụ cười đột ngột mà thanh lịch của cô làm cho cảm thấy hoang mang và kinh ngạc.
Tuệ Lâm thở dài, mấp máy môi mỏng hướng về mọi người, hơi cúi đầu.
- Tôi rất xin lỗi, để những người luôn ủng hộ tôi cảm thấy bối rối. Tôi biết, vài ngày nữa, có thể tôi sẽ không còn cách nào để lại được hoạt động trên sân khấu, trên màn hình.
Nhưng tôi hi vọng mọi người có thể im lặng lắng nghe tôi trình bày xong về quan hệ của tôi với chị dâu, anh rể, có lẽ mọi người sẽ có thể lý giải được tại sao lại xảy ra tất cả những chuyện đó.
Sau khi dừng lại một chút, Tuệ Lâm dường như dấy lên tất cả mọi dũng khí, đón tất cả mọi người, nói rõ ràng:
- Đúng vậy, tôi thích anh rể.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1216: Dũng khí
Chương 1216: Dũng khí