- Anh quyết định khống chế Ninh gia là có thể chèn ép Dương gia, ngăn chặn Dương Thần? Hình như lão tặc Ninh Quang Diệu đến bây giờ vẫn chưa làm được, còn muốn quang minh chính đại kết thân với Dương gia.
La Thúy San xì nói.
Dương Liệt bóp bóp nắm tay nói:
- Anh muốn xây dựng trật tự mới, vận mệnh mới, cũng không phải không thể áp chế Dương gia, nếu không đối phó chính diện được Dương Thần, lợi dụng anh ta làm chút chuyện chưa hẳn là không thể.
Con mắt La Thúy San di chuyển, khẽ cười nói:
- Anh Què, em có thể xin anh đồng ý một chuyện không.
- Nói.
- Tối nay anh nhất định là phải đi khống chế Ninh Tâm, Ninh Đức, còn bên Ninh Quang Diệu… Có thể để em và Quốc Đống đi xử lý, yên tâm, bọn em nhất định sẽ giữ lại nguyên vẹn thân thể của ông ta, sẽ không ảnh hưởng đến việc anh ăn ông ta.
Trong mắt La Thúy San ánh lên ngọn lửa oán độc.
Dương Liệt xoay người lại, có chút hài hước nói:
- Chỉ cần không hỏng, trên thân thể tàn tật một chút cũng được. Chờ anh ăn lão ta rồi, cũng có thể chữa trị, em có thể suồng sã phát tiết lửa giận của em trên người lão ta, anh không để ý.
La Thúy San lập tức hưng phấn xông lên trước, ôm lấy Dương Liệt, hôn lên mặt y mấy cái:
- Em biết mà, Tiểu Què đối với em tốt nhất!
Dương Liệt cười lạnh,
- Dù sao cũng chỉ là một thứ sắp trở thành thi thể, để các em vui đùa một chút cũng không sao.
…
Sau khi vào đêm, sương phòng ở hậu viện Dương gia.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Dương Thần và Lâm Nhược Khê, Lam Lam mặc bộ quần áo ngủ bông màu lam điểm chút hoa, sau khi tắm nước nóng, toàn bộ cơ thể bé nhỏ như cái bánh bao sữa mới mẻ, trắng trắng mềm mềm, thơm ngào ngạt.
Lâm Nhược Khê nằm nghiêng ở một bên giường, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng con gái, một tay để trên đầu, trên mặt vài phần ý cười bướng bỉnh nhìn Dương Thần.
Dương Thần ngồi xếp bằng ở đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ với Lam Lam, sờ sờ tóc, thầm mắng Dương Công Minh mấy trăm lần, đây là chủ ý gì chứ?
Chớp chớp mắt to, Lam Lam mong chờ hỏi:
- Cha còn chưa nghĩ ra ư, Lam Lam muốn nghe chuyện cũ.
- Cha nói này cô bé mập, con một buổi tối ăn bốn cái đùi dê, chẳng lẽ không cảm thấy rất no, rất buồn ngủ?
Dương Thần đôi mắt trông mong hỏi.
Lam Lam lắc đầu như cái trống lắc,
- Lam Lam không buồn ngủ, Lam Lam chưa ăn no, chưa muốn ngủ!
Chưa ăn no?
Dương Thần hối hận vì mình đã ăn hết chỗ còn lại của con dê kia, không để lại cho con ranh này.
Sờ sờ cằm, Dương Thần đành nghiêm mặt cười nói:
- Hay là để mẹ con kể cho con trước?
- Em kể cho con nhiều rồi, chuyện ở Trung Hải cũng kể, hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho người làm cha như anh.
Lâm Nhược Khê trực tiếp ném gánh nặng lại.
Khuôn mặt Dương Thần co giật, nhìn con gái lòng đầy kỳ vọng, lại không đành lòng khiến con thất vọng.
Lại một lần nữa, khiến Dương Thần cảm nhận được, kỳ thật làm cha có tiền có thế còn chưa được, còn phải kể chuyện, cái này dễ sao?
Dương Thần cũng không đọc qua truyện cổ tích gì, lúc nhỏ nghe chuyện nhi đồng đều là những câu chuyện vụn vặt. Hơn nữa truyện xưa, chỉ sợ Lam Lam không thích nghe, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói một chút về kinh nghiệm của mình.
- Không thì, cha kể chuyện trước đây sóng sót ở Alaska Mỹ, trong lãnh địa của sói?
- Alaska Mỹ là đâu?
Lam Lam hỏi.
- Chính là một nơi rất xa, nơi đó rất lạnh, khắp nơi đều là băng tuyết, không có gì ngon, người bình thường nếu lạc đường sẽ rất dễ dàng bị chết.
Dương Thần đáp.
Lam Lam nháy mắt mấy cái:
- Lãnh địa sói là cái gì?
- Chính là bốn năm mươi con sói tuyết khỏe mạnh xấu xá ăn cô bé quàng khăn đỏ, phạm vi đi săn của chúng hơn một ngàn km!
- Nhiều sói già xấu xa như vậy muốn bắt cha ăn thịt sao?
- Đúng vậy, tuy nhiên còn có những đứa trẻ khác tuổi tầm như cha, nhưng đều vào khoảng mười một mười hai tuổi.
- Ồ!
Lam Lam bị khơi lên hứng thú, dùng sức gật đầu.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần hoài nghi bé con có một vài chỗ không thể lý giải được, hỏi:
- Lam Lam biết hơn một ngàn km là rộng như nào không?
Lam Lam rất nhanh nghiêm túc trả lời:
- Là rất lớn! Rất lớn! Rất lớn!
- Xìii!
Lâm Nhược Khê nằm bên cạnh không nhịn được bật cười, thấy vẻ mặt rối rắm của Dương Thần, phá lệ muốn cười.
Dương Thần làm bộ ho khan hai tiếng,
- Bạn nhỏ Lâm Nhược Khê, bạn cũng nên nghiêm túc chút, phụ huynh đang kể chuyện xưa, phải chuyên tâm lắng nghe.
Lâm Nhược Khê nghẹn cười, gật gật đầu,
- Kể nhanh đi, em cũng muốn nghe.
Dương Thần xê dịch thân cốt, duỗi chân cho thoải mái một chút, sau khi sửa sang lại dòng suy nghĩ, mắt biểu lộ vài phần xa xôi suy nghĩ.
- Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm giác mình còn sống là một kỳ tích…
…
Phía Bắc Alaska, dãy núi Brooks.
Trên bầu trời xanh thẳm, núi tuyết quanh co khúc khuỷu, trắng đen khắp nơi đan xen, vẽ lên một bức tranh tráng lệ.
Nhưng các chuyên gia học giả đều biết nơi này, đây là vực sâu tử vong!
Đất đai cằn cỗi đón cái rét lạnh nhất mùa đông, mặc dù là đoạn đường ở chỗ trũng, nhiệt độ cũng gần dưới -10 độ.
Theo độ cao so với mặt nước biển, có nhiều chỗ đạt tới -10 độ cũng không ngạc nhiên, có vài mạch nước ngầm bí mật hình thành trên mảnh đất trống rỗng, hàn khí càng khiến người kinh sợ!
Khu vực này của Alaska không có người sinh sống, ngẫu nhiên có nhà thám hiểm đi qua, cũng không dám ở lâu. Bởi vì nơi này ngoại trừ có vài đàn hươu, thì có rất nhiều bầy sói!
Trên một con sông băng, băng đông lại thành một tầng dày, khiến người và động vật có thể thoải mái đi qua.
Một người mặc áo da màu đen, bên ngoài bọc một tầng lông thú từ bờ sông đi tới.
Đây là một thiếu niên da trắng tóc nâu, trên mặt còn có ít tàn nhang, tuổi ước chừng cũng mười một mười hai, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, âm trầm, cẩn thận khó có thể lý giải hơn so với các bạn cùng lứa.
Thiếu niên cầm vũ khí màu trắng, ánh mắt đảo qua toàn bộ tầng băng, giống như đang phòng bị cái gì, khi xác định không có thứ gì đặc biệt xung quanh, thiếu niên mới đi về phía giữa sông.
Từ nơi này đi tới cảng, thoát ly khỏi khốn cảnh này, cậu ta nhất định phải qua sông, vượt qua dãy núi.
Thiếu niên đi rất cẩn thận, tai nghe tám hướng, tay nắm chặt dao găm quân dụng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Bởi lực ma sát nhỏ của mặt băng, chẳng may nếu có người tập kích từ xa hoặc là bầy sói tấn công, đối với bản thân chính là bất lợi lớn!
Cái rét lạnh trên cánh đồng hoang vu huấn luyện sinh tồn, tới đều là những người sống sót từ sân huấn luyện ngầm Siberia, tuổi tác sấp xỉ cao thủ mưu sinh, cao thủ máu tanh, hắn không dám khinh thường chút nào!
Chỗ mặt sông đều có vài lỗ thủng, những lỗ thủng đó hiển nhiên là của những người qua sông trước, vì muốn bắt cá mà đục nó.
Thậm chí ở giữa một lỗ thủng còn có hai cây sợi thực vật được bện thành dây câu đơn sơ, dùng thân cành tuyết tùng ở kia làm cần câu.
Vì đề phòng kẽ nứt trong lớp băng kết lại, người nọ còn bỏ thêm vài nhánh lá cây vào trong lỗ thủng, cũng để che dấu.
Đều là người tới huấn luyện dã ngoại cùng nhau, người thiếu niên da trắng vẫn rất nhanh nhìn ra kia rốt cuộc là cái gì, làm công cọ dã ngoại câu cá đơn giản, đó là kỹ xảo bắt buộc!
Cần câu không được thu lại, có hai loại khả năng, một là chủ nhân đã không chờ được đi trước, hai là chủ nhân kia còn chưa quay lại, đang ở nơi khác kiếm ăn!
Bất kể là loại khả năng nào, người thiếu niên này đều sẽ không từ bỏ cơ hội thu hoạch thức ăn này!
Tại vùng núi băng tuyết hoang vắng này, bất luận là thứ đồ ăn gì đều vô cùng trân quý! Phải sống sót mới có thể đi ra khỏi khu vực tử vong này!
Thiếu niên da trắng có chút kích động, sau khi xác nhận bốn phía trong phạm vi vài trăm thước chủ nhân chưa quay lại, nhanh chóng bổ nhào về bên cạnh lỗ thủng kia, nhanh chóng quăng vật đang che ở phía trên.
Lúc nắm lên cán gỗ kia, thiếu niên da trắng lộ ra nụ cười vui sướng.
Nặng trĩu, bên dưới hẳn là có cá!
Khi cậu ta dùng sức cầm lấy cần câu, trong nháy mắt cũng chợt phát hiện có chút không đúng!
Dưới sông hình như có cái gì?
Nhưng, ý thức của cậu ta đã không tới kịp!
Một bàn tay tái nhợt từ dưới mặt nước băng trong nháy mắt đã giữ ở sau mặt băng, tay kia thì nhanh như tia chớp vọt mạnh tới cổ họng thiếu niên da trắng!
Là ánh sáng của một chiếc dao găm, khi thiếu niên da trắng chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị xuyên thủng!
Toàn bộ những chuyện xảy ra này chỉ diễn ra trong vòng một giây!
- Khặc… khặc…
Thiếu niên da trắng trừng lớn hai mắt, cảm xúc phẫn nộ và hối hận chợt lóe lên rồi ngửa ra sau ngã xuống mặt băng.
Cậu ta đến chết mới hiểu được, cần câu này không phải câu cá mà là câu anh ta…
Sau khi cậu ta chết, một thiếu niên tóc đen cả người trần như nhộng từ trong lỗ thủng bò lên, khó có thể tưởng tượng nghị lực như nào mới khiến hắn cởi hết tất cả quần áo, ở dưới mặt băng chờ ‘Con mồi’ mắc câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1287: Câu cá
Chương 1287: Câu cá