TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1383: Đốt pháo hoa cho các người

Trương Duẫn là lão nhân của Hoa Nam bang, ông ta đối với Mông Khai Nguyên có bao nhiêu năng lực, thực lực của Mông gia thế nào, trong lòng tự nhận đều biết, cho nên cũng không cảm thấy Dương gia có gì đáng sợ.

Lần này đứng ra thị uy cũng là làm để các bang chúng xem, dù sao Mông Khai Nguyên không có khả năng để Dương Thần xúc phạm đến mình, trời sập còn có ông ta đỡ rồi, Trương Duẫn chỉ làm một chút hành động khoe khoang thôi.

Quả nhiên, Trương Duẫn vừa nói như thế, không ít bang chúng Hoa Nam bang đều cảm thấy vốn nên như thế, không phải Dương gia Yến Kinh sao? Hoa Nam bang cũng không phải Lương gia kia, nào có các loại kìm hãm, làm sao có thể sợ một tiểu tử Dương gia đơn độc đến đây chứ?

Dương Thần nhìn những người lộ ra thần sắc khinh miệt với mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, thậm chí có người nói muốn nhét thuốc nổ vào bụng mình, thật sự đúng là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời.

- Suy nghĩ của ông không tồi.

Dương Thần gật đầu, cười tủm tỉm lấy ra một cây thuốc nổ trong thùng hàng, bắt đầu đi về phía Trương Duẫn.

Một đám tinh nhuệ Hoa Nam bang thấy thế, lập tức xông tới, chắn trước mặt Dương Thần.

Trương Duẫn đắc ý đứng phía sau, khinh thường nhìn Dương Thần, bình thản ung dung.

Sắc mặt Mông Khai Nguyên bình tĩnh nhìn Dương Thần nói:

- Tiểu tử Dương gia, cho dù con dâu ta có mắc nợ cậu, cậu lái xe làm loạn chỗ này cũng đã đủ rồi.

- Lão nhân ta khuyên một câu cuối cùng, nhìn vào thân phận ông nội cậu một đời anh hùng, ta có thể bỏ qua chuyện lần này.

- Nếu cậu không biết tốt xấu, vậy Mông gia ta cũng sẽ không để ý mà kết thù với Dương gia, cho dù Dương Công Minh đích thân tới, lão nhân ta sẽ không nhíu mày lấy một cái!

Dương Thần cúi đầu cười khẽ, cắn đầu thuốc, khói trắng phun ra, ngọn đèn màu vàng chiếu xạ trong đêm tối, phá lệ rõ rệt.

Thuốc nổ trên tay trông như đang nhanh nhẹ quấn quanh, không ngừng xoay tròn, tựa hồ đang trào phúng lời nói của lão nhân nhàm chán đến cỡ nào.

Khi Dương Thần chỉ cách đám người kia không tới mười thước, sắc mặt Mông Khai Nguyên cuối cùng lại lộ ra vẻ giận dữ.

- Thằng nhóc càn rỡ, cậu thực nghĩ không ai dám động đến mình?

Mông Khai Nguyên hừ lạnh một tiếng, nhẹ tay hạ xuống.

Trong nhát mắt, hơn mười người xông tới, đồng thời nổ súng!

Đùng đùng đùng đùng đùng!!!...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cùng với vô số vỏ đạn rơi xuống mặt đất, không khí tràn ngập mùi thuốc súng!

Hoa lửa tóe lên, từng đợt tia lửa màu đỏ hội tụ trên thân thể Dương Thần!

Những tay súng đó đều có tố chất chuyên nghiệp phi thường, tránh vị trí thuốc nổ trên tay Dương Thần và vị trí chiếc xe vận tải phía sau, toàn bộ bắn vào bộ vị yếu hại của Dương Thần.

Khi mọi người nghĩ Đại thiếu gia ‘ngu xuẩn’ không ai bì được hoàn toàn nói lời từ biệt với thế giới này, lại đột nhiên phát hiện, tình huống không đúng!?

Thân ảnh Dương Thần trong tiếng bạo liệt của viên đạn, không có gì trở ngại, nhẹ nhàng đi bộ, tiếp tục hướng tới vị trí của Trương Duẫn?

Mãi đến khi đạn trong súng đã được bắn hết, trong một màn khói thuốc súng màu trắng, Dương Thần nhíu mày đi tới trước mắt mọi người!

- Có lầm không vậy, bắn thì bắn vào gáy của tôi, đầu thuốc của tôi đều bị các người bắn vụn rồi, lại phải châm điếu khác…

Dương Thần buồn bực phun ra một câu, lại duỗi tay xé một mảnh y phục ở ngực ra, lộ ra nửa khuôn ngực, đi đến trước mặt Trương Duẫn!

Toàn bộ một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng gió gào thét trong đêm, mỗi người đều vì sợ hãi mà hô hấp trở nên dồn dập.

Không chỉ có Trương Duẫn, Mông Khâm, Mông Triết Tân và Trương Linh đều trắng bệch cả mặt, ngay cả sắc mặt của Mông Khai Nguyên và đám người Mông Khuyết cũng trở nên ngưng trọng.

- Tiểu tử, cậu luyện khí công? Hay là người của môn phái nào?

Mông Khai Nguyên mở miệng hỏi.

Giờ khắc này, Mông Khâi Nguyên phá lệ cẩn thận.

Mà đám người Mông Khuyết Và Mông Nguyệt đều thật sự bắt đầu sợ hãi.

Dương Thần lười trả lời, bỗng nhiên nhanh như thiểm điện xuất ra một trảo, trước mắt mọi người, nắm lấy áo da của Trương Duẫn, một tay ấn lão ta lên phiến đá!

Không đợi Trương Duẫn lật người, Dương Thần một cước dẫm nát ngực lão ta, trực tiếp khiến Trương Duẫn phun ra một ngụm máu tươi!

- Khốn nạn! Buông Đường chủ ra!!

- Ba!

Trương Linh kinh hô.

Những bang chúng của Kim Ngọc Đường đều lấy súng ra, bắt đầu bắn vào Dương Thần.

Những viên đạn bắn lên Dương Thần đều như trứng chim nện vào tảng đá, không có chút tác dụng nào, trực tiếp rơi xuống mặt đất, cùng lắm chỉ là phá rách quần áo của Dương Thần mà thôi.

Dương Thần còn thuận tay lấy ra một điếu thuốc, trong nháy mắt viên đạn xoẹt qua mặt, tiện tay dùng luôn nó để châm thuốc.

Trương Duẫn ở dưới chân vẻ mặt vô cùng kích động kêu rên, Dương Thần thì lại nở nụ cười vô hại:

- Đề nghị của ông tôi sẽ tiếp thu, sẽ đem thuốc nổ nhét vào miệng ông.

Trương Duẫn vừa nghe, sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngất đi, nhưng cũng bởi vì người bị đạp quá đau, không thể ngất được!

Nhưng những người ở xung quanh, phần lớn đều kinh hoảng lùi về phía sau hơn mười thước, không dám đi lên cứu Trương Duẫn.

- Tiểu tử thối! Có biết mình đang làm cái gì không? Cậu cho là công phu của mình thật sự có thể vô pháp vô thiên?!

Mắt thấy Dương Thần chuẩn bị dùng lửa châm thuốc nổ, Mông Khai Nguyên rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa. Trương Duẫn tuy không phải người Mông gia, nhưng lại là Đường chủ Kim Ngọc đường, lại là gia chủ nhất mạch hiện tại của Trương gia, ông ta chết sẽ là đả kích lớn đối với uy tín của Mông gia!

Ông ta biết, nếu không động thủ, sẽ muộn mất!

- Dừng tay!!

Con ngươi già của Mông Khai Nguyên lóe ra tinh quang, thân hình như mãnh hổ, hoàn toàn có được tốc độ mà người ở tuổi này không nên có, trong nhát mắt đã tiến hơn mười thước!

Trong nháy mắt này, chân khí trong cơ thể Mông Khai Nguyên ầm ầm tiết ra ngoài, tay thành ưng trảo, uy lực của năm ngón tay có thể mạnh hơn nhiều so với sức mạnh của những viên đạn vừa rồi!

Các bang chúng xung quanh đều không nhìn rõ thân hình của lão Bang chủ, giống như một đạo lưu ảnh, uy lực làm cho tảng đá dưới chân nứt ra!

Nhưng tất cả, trong mắt Dương Thần, cũng chẳng phải là khí thế dâng trào gì.

Tuy Dương Thần không thể vận dụng tu vi, nhưng tố chất thân thể vẫn còn, độ nhạy bén vẫn có, dùng mắt thường hoàn toàn có thể thấy rõ động tác của Mông Khai Nguyên, ông ta vừa tới, Dương Thần đã phán đoán ra vị trí.

Ngay tại khoảnh khắc Mông Khai Nguyên muốn chạm vào cánh tay của Dương Thần, thân thể Dương Thần hơi hơi nghiêng xuống, vai trái hướng tới ngực Mông Khai Nguyên – nhẹ nhàng mà ấn…

Phụt!

Mông Khai Nguyên như bị điện giật, ngực như bị cự thạch đánh trúng, phụt ra một ngụm máu!

Mấy trăm người có mặt, lúc điện quang hỏa thạch, vừa rồi không còn thấy lão bang chủ, trong nháy mắt đã thấy lão bang chủ bay ngược lại, giữa không trung còn phun ra một ngụm máu!

- Ba!!

- Bang chủ!!

Chúng nhân Hoa Nam bang lúc này mới hoàn toàn hoảng loạn, Mông Khai Nguyên thế mà lại bị đánh bị thương?! Vừa mới giật mình cảm thán Mông Khai Nguyên thâm tàng bất lộ, liền như vậy mà bị Dương Thần mạc danh kỳ diệu đánh bay?!

Mà ngay cả Mông Khai Nguyên ở giữa không trung cũng khó có thể tin được, với tu vi võ đạo của mình, lại có thể không chịu được một kích?

Càng hoảng sợ chính là, Dương Thần không dùng nửa phần chân khí, chỉ đơn giản là dùng thể chất thân thể để đánh bại mình!

Mông Khuyết bay lên túm lấy cha, lui về sau vài bước, khó khăn lắm mới có thể dừng lại, không khỏi sinh ra một tia kính sợ thật sâu đối với Dương Thần.

Mông Nguyệt và đám người Bạch Hà ở bên cạnh cũng đờ đẫn không nói ra lời.

Dương Thần lúc này mới thổi ra một hơi, có chút hứng thú nói:

- Lão nhân, ông hẳn là bước vào cảnh giới Tiên Thiên chưa được bao lâu, căn cơ là khá ổn, nhưng ở tuổi này rồi, có mạng thì lo mà giữ đi, nếu lại tiếp tục, tôi có thể trực tiếp phá vỡ lục phủ ngũ tạng của ông.

Mông Khai Nguyên vừa muốn mở miệng thì lại nôn ra một ngụm máu nữa, thở dốc, khó có thể tin được lắc đầu,

- Không thể nào… quái vật sao… không dùng chút tu vi võ đạo thì sao có thể…

Nói tới đây, Mông Khai Nguyên cả kinh,

- Chẳng lẽ… là người ở chỗ đó tới?! Không đúng… người ở nơi đó ra đây sẽ không kiêu ngạo can thiệp vào tục sự như vậy, sẽ biết cách xử lý, cậu rốt cuộc có lai lịch gì?

Dương Thần mị hoặc hí mắt, ‘chỗ đó’ trong lời lão già, hơn phân nửa là chỉ Hồng Mông, lão không ngờ biết Hồng Mông, Mông gia quả thực có bối cảnh thân hậu.

Nhưng Dương Thần không quan tâm những thứ đó, hắn không muốn lãng phí thời gian, dưới chân là kẻ dám nói người phụ nữ của mình ‘không đứng đắn’, còn muốn nhét thuốc nổ vào miệng mình, nhất định phải cho gặm thuốc nổ…

Thuốc nổ trên tay, Dương Thần nhanh chóng châm lửa, theo sự thiêu đốt của kíp nổ, Dương Thần nhét thuốc nổ vào miệng Trương Duẫn, còn hung hăng đạp rớt vào trong hàm răng, nhét vào cổ họng!

Mọi người thấy Dương Thần không ngờ lại cầm thuốc nổ trên tay, cũng không có ý định chạy đi, trong lòng không ngừng run sợ, lẽ nào thuốc nổ cũng không làm bị thương được?

Oành!

Không đợi mọi người hiểu rõ, thuốc nổ phát ra một trận hào quang, mãnh liệt nổ tung!!

Trong khói thuốc, trừ ống tay áo của Dương Thần bị nát vụn, cả người không có nửa vết thương, vỗ vỗ tay đứng lên.

Mọi người, thậm chí cả Mông Khai Nguyên đều nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ là sắt thép sao? Bom như thế mà lại không gây được chút tổn thương?

- Ba!!

Trương Linh phát ra tiếng khóc thảm điên cuồng.

Mọi người lạnh cả cột sống nhìn thấy, nửa thân thể của Trương Duẫn đã bị nổ đến mơ hồ, tứ phân ngũ liệt, thậm chí, đầu còn vỡ vụn, có cả mùi thịt bị cháy…

Dương Thần một cước đá thi thể Trương Duẫn đến trước mắt đám người Trương Linh, đám người sợ tới mức tránh lui về sau mấy bước, ngay cả Trương Linh cũng sợ tới mức trốn phía sau đám người!

Mọi người hướng ánh mắt về phía Dương Thần, lộ ra sự sợ hãi sâu sắc, loại tàn nhẫn không coi người là người này, loại có thân thể hoàn toàn như quái thú, giống như Tu La trong địa ngục khiến người ta sụp đổ!

Dương Thần hít một hơi thuốc lá cay, khói trắng từ lỗ mũi đi ra, một chút cũng không nhìn biểu tình của đám người, nhe răng nói,

- Món khai vị kết thúc, tôi đây sẽ đi đốt pháo hoa cho các người xem!

Đọc truyện chữ Full