TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4296 CÔ TA DƯỜNG NHƯ ĐÃ QUÊN.

“Kết thúc rồi… kết thúc rồi…”

Băng chủ ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro, khàn giọng lẩm bẩm.

Thượng chủ là hy vọng duy nhất của họ, bây giờ ngay cả Thượng chủ cũng thất bại thì càng không thể giết được người này.

Mặc dù ở đó vẫn còn rất nhiều cường giả Tiên Tộc có thể đấu với Lâm Chính.

Nhưng nếu Lâm Chính giết ba người họ rồi rời khỏi đây, đến lúc đạt tới Lục Địa Thần Tiên rồi đến trả thù thì Tiên Tộc bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.

Cô ta ngây người nhìn về phía Thượng chủ, siết chặt nắm đấm.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn.

Sấm chớp nổ tung thành rất nhiều băng nhũ.

Mặt đất nổ tung, bề mặt hàn băng thế mà vẫn còn dị hỏa đang cháy.

Đây không phải là sấm chớp bình thường.

Đây là lôi hỏa.

Lôi hỏa được hình thành từ sức mạnh phi thăng và dị hỏa.

Bị trúng đòn tấn công đáng sợ như thế, e là Thượng chủ đã thành tro bụi, không còn thi thể toàn vẹn nữa.

Mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi băng nhũ rơi xuống hết, mọi người ngạc nhiên phát hiện có một bóng người đứng ở chính giữa khu vực đánh nhau.

Chính là Thượng chủ.

Ông ta trợn to mắt, cả người cứng đờ như hóa đá, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Mặc dù hàng trăm tia chớp đánh xuống nhưng chỉ đánh vào xung quanh ông ta, không đánh trúng người ông ta.

Lâm Chính… nương tay ư?

“Cái gì?”

Băng chủ cực kỳ ngạc nhiên.

Cô ta tưởng Lâm Chính sẽ tiêu diệt Thượng chủ, sau đó giết cả cô ta và Nguyên chủ.

Nhưng Lâm Chính thế mà lại không giết.

“Sao… sao cậu không giết tôi?”

Thượng chủ hoàn hồn, ngây ngốc nhìn Lâm Chính hỏi.

“Không cần thiết”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không cần thiết ư? Tôi biết rồi, Lâm Chính, anh không dám thôi”.

Băng chủ như nghĩ tới điều gì, cười nhạo nói: “Nếu anh giết bọn tôi thì anh sẽ gây thù với Tiên Tộc. Cho dù anh mạnh đến mức nào, cũng không thể một mình tiêu diệt cả Tiên Tộc, cho nên anh không dám giết mà thôi, anh đang sợ Tiên Tộc chúng tôi trả thù”.

Băng chủ như nhìn thấy mọi thứ.

Nhưng Lâm Chính lại hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nói: “Chúng tôi? Ai “chúng tôi” với cô?”

Băng chủ sửng sốt.

“Thần tiên! Đây mới là thần tiên!”

“Chào Thượng Tiên! Chào Thượng Tiên”.

“Có thể khống chế sấm chớp, khống chế băng và lửa, bản lĩnh như thế sao có thể không phải là đại tiên được?”

“Bái kiến đại tiên”.

“Không! Đại tiên gì chứ? Vị này mới là chủ nhân Tiên Tộc chúng ta, mới là Tiên chủ có thể dẫn dắt chúng ta đi tìm trường sinh”.

“Chúng tôi chào Tiên chủ”.

“Chào Tiên chủ”.

Mọi người nhốn nháo cả lên, rất nhiều người Tiên Tộc đều quỳ xuống dập đầu bái lạy với Lâm Chính, mặt đầy vẻ thành kính.

“Gì cơ?”

Băng chủ trợn mắt há mồm.

Cô ta không thể tin nhìn những người Tiên Tộc gần như phát điên, tức giận hét lên: “Các người điên rồi sao? Hắn không phải là Tiên chủ! Hắn thậm chí còn không phải là người Tiên Tộc chúng ta! Sao các người có thể đầu hàng với hắn? Quỳ lạy hắn?”

“Đứng lên! Đứng lên hết cho tôi”.

“Tôi mới là Tiên chủ của các người! Tôi mới là nữ hoàng của các người”.

Băng chủ gào lên, đã tức đến mức sốt sắng.

Nhưng không ai để tâm đến cô ta.

Chỉ ra sức dập đầu với Lâm Chính.

Lâm Chính sải bước đi đến chỗ Băng chủ.

“Bây giờ, Tiên Tộc là của tôi rồi, cô nói xem tôi còn cần sợ Tiên Tộc trả thù không?”

“Anh…”

Băng chủ mấp máy môi hồi lâu cũng không nói nên lời.

Cô ta dường như đã quên.

Bây giờ là trận chiến Tiên chủ.

Ai có thể thắng trong trận chiến thì người đó là Tiên chủ.

Những người Tiên Tộc này đều là người tu đạo thành kính nhất.

Họ không quan tâm ai lãnh đạo họ, điều họ quan tâm là người lãnh đạo có thể dẫn dắt họ tìm được con đường trường sinh hay không.

Lâm Chính đã chinh phục được họ.

Một đánh thắng ba, hơn nữa còn khống chế sấm sét, lửa và băng.

Trong mắt họ, đây là thần thông, là tiên thuật.

Thế nên họ đầu hàng.

“Băng chủ, các cô còn ngây ra đó làm gì? Tại sao không mau dập đầu với Tiên chủ?”

Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao đi, nhìn chằm chằm ba người lạnh lùng nói.

Ba người nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi giận dữ và vẻ không cam lòng trong mắt nhau, nhưng cuối cùng vẫn quỳ một gối xuống.

“Kính chào Tiên chủ”.

Đọc truyện chữ Full