Người của Tiên Tộc nhanh chóng tập kết xong, hùng dũng xuất phát đến Tiên Cốc với Lâm Chính dẫn đầu.
Người của Tiên Tộc bình thường tỏ ra rất vui với chuyện cứu người.
Bởi vì trước kia Tiên Tộc bị chia làm ba, nội đấu nghiêm trọng, dù là người của Thiên Tiên, Nguyên Tiên hay Thượng Tiên bị bắt cũng không ai coi trọng.
Lãnh tụ của ba khu chỉ suy nghĩ làm sao để thống nhất Tiên Tộc, sự sống chết của đệ tử bình thường không được chú ý quá nhiều.
Phải biết rằng Tiên Cốc cũng không dễ chọc giận.
Bây giờ có người ra mặt vì bọn họ đương nhiên ai cũng nhiệt tình, ý chí chiến đấu ngập tràn.
Nhưng đám người Nguyên chủ và các trưởng lão lại không để tâm lắm.
“Giương cờ hiệu người của Tiên Tộc để cứu người của mình, tên họ Lâm này tính toán cũng hay thật”.
Nguyên chủ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang cưỡi ngựa ở phía trước, lạnh lùng nói.
“Cậu ta đã điều người của cậu ta rời khỏi Tiên Tộc, tôi nghĩ cậu ta sẽ cứu người sau đó rời khỏi Tiên Tộc chúng ta”.
Thượng chủ mỉm cười nói: “Cậu ta cũng biết vị trí tiên chủ không ngồi vững được, các vị không cần tức giận, cậu ta sẽ không ở chỗ chúng ta quá lâu”.
“Rời đi?”.
Băng chủ lạnh lùng nói: “Anh ta sỉ nhục chúng ta như vậy, nếu không giết anh ta, cả đời chúng ta sẽ không rửa được mối nhục”.
“Ý của Băng chủ là?”.
"Để anh ta đi là không thể, nhất định phải giết người này! Nếu không, người Tiên Tộc chúng ta sẽ cảm thấy anh ta mạnh hơn chúng ta, dù chúng ta dẫn dắt Tiên Tộc, mọi người cũng sẽ không phục!”, Băng chủ lạnh lùng nói.
“Băng chủ đại nhân nói đúng! Tôi nghĩ mọi thứ phải tiến hành theo kế hoạch. Giết cậu ta, không để cậu ta tiếp tục kiêu căng, lấy lại uy quyền của chúng ta trong lòng người trong tộc!”.
Nguyên chủ nói, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Thượng chủ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy mọi thứ cứ làm theo kế hoạch!”.
Mấy người họ bàn bạc xong lặng lẽ tiến về phía trước, đồng thời luôn tay nhét đan dược vào miệng.
Bọn họ đi chưa bao lâu, một bóng người nhanh chóng tiến sát lại.
“Bái kiến minh chủ!”.
Người đến quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đứng dậy đi”.
Lâm Chính nhìn người đó, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Bẩm minh chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong”.
“Được, nói mọi người chuẩn bị tinh thần”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Người đó chắp tay đáp, quay người rời đi.
“Người đó là ai?”.
Nguyên chủ nhíu mày hỏi.
“Nghe nói Lâm Chính là minh chủ của một liên minh ở vực Diệt Vong, người đó có lẽ là thuộc hạ của cậu ta”.
Thượng chủ nói.
“Thế à? Hừ, một đám hư danh mà thôi!”.
Nguyên chủ khinh thường nói.
“Mặc kệ họ đi, hai vị, sắp đến cửa Ngõa Trại rồi!”.
Băng chủ nhìn phía trước, nhỏ giọng nói.
Nguyên chủ và Thượng chủ căng thẳng, ra hiệu với thuộc hạ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đi ở phía trước dừng lại.
Anh nhìn khe núi trước mặt, lên tiếng hỏi: “Qua khỏi khe núi này sẽ đến địa bàn của Tiên Cốc à?”.
“Không sai, nơi này địa thế hiểm trở, thích hợp để mai phục!”.
Nguyên chủ dong ngựa tiến lên, chắp tay nói: “Để tránh thương vong không cần thiết, mong tiên chủ đi tiên phong, vượt qua khe núi, chúng tôi sẽ lập tức đi theo sau”.
“Bảo tôi đi tiên phong?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Có gì không đúng sao? Anh là tiên chủ, là người có thực lực mạnh nhất trong Tiên Tộc chúng tôi! Tôi nghĩ với thực lực của anh, dù khe núi này có mai phục, anh cũng không có gì phải sợ!”, Băng chủ cũng lên tiếng.
“Xin tiên chủ thương tiếc tính mạng người trong tộc mà đi qua khe núi!”.
Thượng chủ dẫn theo một nhóm trưởng lão lần lượt tiến tới gây áp lực.
Lâm Chính nhíu mày, biết đây là âm mưu của đám người Nguyên chủ.
Khe núi đã có thể xem là địa bàn của Tiên Cốc, trong đó chắc chắn có cao thủ Tiên Cốc canh giữ.
Anh vào đó một mình chắc chắn sẽ bị mai phục.
Bọn họ đang muốn ép anh đi vào chỗ chết!
“Chúng ta đợi ở đây là được, chẳng phải đã hẹn với Tiên Cốc sẽ gặp bọn họ ở đây sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đợi ở đây? Tiên chủ, chúng ta đã đến Tiên Cốc rồi thì sao có thể dừng ở đây, xin tiên chủ vào cốc!”, Nguyên chủ nói.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
Những người khác hô to.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Nguyên chủ, ánh mắt dần lạnh đi.
Anh đã hiểu mọi thứ.
Những người này đang ép buộc anh.
Nếu anh từ chối, đám người Nguyên chủ sẽ danh chính ngôn thuận khiêu chiến với anh, kéo anh xuống khỏi vị trí tiên chủ, nhân tiện trả mối nhục trong cuộc thi trước kia.
Lâm Chính không nói gì mà sờ vào Thiên Sinh Đao.
Vào lúc quan trọng mà không dọa bọn họ sợ thì kế hoạch sẽ thất bại.
Nguyên chủ nhìn động tác nhỏ của Lâm Chính, mừng thầm trong lòng, chuẩn bị hành động.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Ù!
Một tiếng kèn hiệu du dương vang lên từ trong khe núi.
Sau đó nhiều bóng người chạy ra.
Người của Tiên Cốc… ra ngoài rồi!